Một cái cuối tuần có thể nói là kinh tâm động phách mà trôi qua, buổi sáng thứ hai, trong thời gian nghỉ giữa giờ Kiều Kiều thấy Tiêu Tình, cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra, chủ động đi tới nói chuyện phiếm với cô: "Hôm đó người tới đón cậu, là người lần trước cậu nói, cái người xem mắt với cậu à?"
Kiều Kiều không ngoài ý muốn khi bị cô ta nhìn thấy "Ừm" một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Tình đẩy đẩy cánh tay cô, "Các cậu thật sự đang tìm hiểu nhau à?"
Kiều Kiều không muốn nhiều lời với cô ta, mơ hồ nói: "Cứ xem như là thế đi."
Sắc mặt Tiêu Tình nháy mắt tốt hơn rất nhiều: "Hôm đó cậu đừng hiểu lầm, con người tôi có đôi lúc thần kinh hơi thô, cho nên lúc gọi món cũng không nghĩ nhiều như thế, vậy mà lại không để ý tới cậu..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Kiều Kiều đã rút kéo cánh tay đang đụng đến tay mình ra.
Cô ta còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều nhìn cô ta nói: "Tôi không để ý đâu. Tôi còn có việc, đi trước nhé."
Tiêu Tình nhìn bóng dáng lảng tránh của cô, nhíu mày, sau đó không để bụng mà đi tìm một giáo viên khác nói chuyện.
Kiều Kiều cũng rất nhanh chóng quên luôn chuyện này, đối với những người không quan trọng với cô, cô đã học được cách không đặt trong lòng không nhìn trong mắt. Chỉ là... nhớ tới lời Chu Tiểu Á và mẹ Kiều nói, bỗng nhiên trong lòng Kiều Kiều có chút bất an, chẳng lẽ nhân phẩm uống rượu của cô thật sự rất không tốt sao?
Cũng không biết Lâm Viễn Chu có bị cô làm cho bối rối hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu thật sự mang lại phiền phức gì cho người ra, hình như nên nói lời xin lỗi mới phải.
Hạ quyết tâm, Kiều Kiều liền gửi một tin nhắn qua cho Lâm Viễn Chu. Từ sau khi xóa wechat, bọn họ đều ăn ý không đề cập tới chuyện thêm wechat đối phương nên đều dùng số điện thoại để liên hệ. Nhưng chuyện trước mắt này, nếu nói qua điện thoại thì có chút xấu hổ.
Kiều Kiều cân nhắc thật lâu, cuối cùng dùng từ cực kỳ cẩn thận, "Hôm đó tôi uống say, có phải gây thêm phiền phức cho anh rồi hay không?"
Thời buổi này, thực ra rất ít người sẽ kịp thời xem tin nhắn, cho nên Kiều Kiều cũng không xác định được tin nhắn này của mình có phải sẽ như đá chìm vào đáy biển hay không.
Thời khóa biểu thứ hai của cô không nhiều tiết lắm, thời gian rảnh rỗi đều không tự chủ được mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái. May mắn Lâm Viễn Chu đã trả lời, chỉ là nội dung trả lời...
Kiều Kiều nhíu mày nhìn vài lần, cái gì gọi là bộ dạng uống say của cô, thật làm người khác kinh ngạc.
"Có ý gì?" suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhịn được bắt đầu gửi tin nhắn qua hỏi anh.
Tin nhắn này, tận đến lúc họp buổi chiều vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Trước kia lúc còn tìm hiểu nhau cũng thế, anh luôn rất bận rộn, một tin nhắn wechat có thể đến hai ngày sau mới trả lời cũng có, có lẽ hai ngày nay cùng với anh thân cận hơn một chút nên suýt nữa đã quên bản thân công việc của anh là cực kỳ bận rộn. Kiều Kiều thu điện thoại lại, đem lực chú ý tất cả đều tập trung vào nội dung của cuộc họp.
***
Nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản, thành phố tổ chức một cuộc thi hội họa về chủ đề "anh hùng". Trường học tích cực hưởng ứng, Kiều Kiều là giáo viên mỹ thuật cũng thông báo với học sinh các lớp, muốn tham gia đều có thể báo danh. Cô vẫn luôn rất cổ vũ bọn nhỏ tham gia những thi đấu loại này, mỗi lần tham gia một trận thi đấu có thể mang đến cho bọn trẻ những kinh nghiệm đều cực kỳ quý giá.
Chỉ là trong tiết học hôm nay, đám trẻ lớp ba có học sinh hỏi cô: "Cô ơi, anh hùng chân chính có phải giống như Iron Man hay không ạ, cực kỳ rắn chắc nhẫn nại."
"Sao có thể được." Có một học sinh nam khác phản bác: "Bọn họ tựa như Spiderman vậy, gặp được người xấu liền biến thân."
"Tớ cảm thấy giống như Ultraman, có những kỹ năng thần kỳ."
...
Đám trẻ cậu một lời tôi một lời, thảo luận cực kỳ náo nhiệt, nhưng Kiều Kiều bỗng nhiên nghĩ, nhận thức của đám trẻ đối với anh hùng, hóa ra tất cả đều gắn liền với những tác phẩm điện ảnh. Bọn trẻ thậm chí còn không biết, những người đã trả giá cho cuộc sống hòa bình là như thế nào.
Cô và đám trẻ thảo luận về quân nhân, cảnh sát, bác sĩ, nhân viên cứu hỏa....
Nhưng bọn họ ở trong cảm nhận của đám trẻ đều là những hình tượng hết sức trừu tượng, chỉ có cái đồng phục trên người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!