Chương 4: (Vô Đề)

Lâm Viễn Chu còn phải trở về nhà cũ. Nhà cũ của nhà họ Lâm ở một tiểu khu của một khu phố cũ, mấy năm nay thành phố phát triển nhanh chóng, khu phố cũ này càng thêm cổ xưa hẻo lánh, nhưng lão gia tử lại cực kỳ hoài niệm chút tình cảm này, nói cái gì cũng không chịu tới ở cùng với con cháu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dì giúp việc trong nhà ra mở cửa, thấy anh liền mắt đầu oán trách: "Cố tình cao su tới giờ này, muốn chờ ông nội cháu đi ngủ luôn đúng không?"

Tâm tư bị vạch trần, Lâm Viễn Chu cũng không cảm thấy ngại ngùng chút nào, chỉ quét mắt về hướng phòng khách.

"Đừng nhìn, còn đang chờ cháu đó."

"Sao lại chiều ông ấy như thế, còn để ông ấy thức đêm."

"Cháu đấy, cái thằng nhóc này." Dì ở Nhà họ Lâm làm mười mấy năm, khi nói chuyện với Lâm Viễn Chu cũng tùy ý hơn, nhịn không được cười mắng một câu: "Sao lại còn ăn vạ dì."

Chìa khóa xe treo trên đầu ngón tay xoay tròn một vòng, Lâm Viễn Chu bỗng nhiên nói: "Cháu lại đi ra ngoài...."

Lời nói còn dứt, phòng khách liền truyền đến tiếng quát giận dữ: "Cút vào đây cho ông."

Đến rồi, lúc này có muốn chạy cũng đã chậm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ông nội Lâm đang ở trên sô pha híp đôi mắt, nghe được tiếng bước chân mới ngồi thẳng người, nhìn thấy cháu trai cả, sắc mặt liền xấu: "Đi đâu?"

"Đưa Nông Tử Ngang đi học bổ túc." Lâm Viễn Chu ngồi xuống đối diện ông nội Lâm, nhìn lên TV vẫn là cái bộ phim điệp viên cũ xưa kia, nhịn không được mà độc miệng, "Đã xem bao nhiêu lần rồi, ông vậy mà thật sự thấy không thấy chán."

Trong lòng lão gia tử biết anh muốn nói lảng sang chuyện khác, căn bản không định để ý chuyện này: "Mang con nhà người khác đi học bổ túc, vậy khi nào ông mới có thể mang chắt của ông đi học bổ túc?"

Lâm Viễn Chu: "Tùy lúc đều có thể."

Ông nội Lâm: "???"

"Con nhận Nông Tử Ngang làm con nuôi." Lâm Viễn Chu nghiêm trang mà nói: "Không phải là ông sẽ có chắt hay sao."

Em trai anh Lâm Dật Sanh vừa hay đi từ trên lầu xuống, nghe thấy anh nói như thế lập tức phụt một tiếng không hình tượng mà bật cười ra tiếng. Ông nội Lâm tức giận, giơ tay chỉ Lâm Viễn Chu, lại chỉ về hướng Lâm Dật Sanh đang cười: "Một đứa hai đứa, muốn khiến ông tức chết đúng không!"

"Aizzz." Lâm Dật Sanh từ phía sau lưng sô pha trực tiếp nhảy qua ngồi xuống ghế, "Ông nội, ông đừng giận chó đánh mèo sang con chứ. Bây giờ đang nói anh trai con mà, sao lại tính cả con vào đó."

Ông nội Lâm cười lạnh một tiếng: "Thế nào, cháu có đối tượng à?"

Lâm Dật Sanh im lặng mà ngậm miệng lại.

Hai ngày trước, ông nội Lâm vẫn từ người cô kia biết được chuyện Lâm Viễn Chu bị Kiều Kiều từ chối, lập tức bảo Lâm Dật Sanh gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục anh tới một chuyến. Lâm Viễn Chu tìm cớ dây dưa hai ngày, cuối cùng không thể từ chối, ông nội Lâm đã đưa ra tối hậu thư "nếu còn không về thì sẽ tự mình tới đội cảnh sát bắt cho bằng được người".

Lâm Viễn Chu không có cách nào, dẫm lên kỳ hạn cuối cùng là đêm nay mà quay về trước 12 giờ.

"Nói một chút xem, vì sao cô gái kia lại chướng mắt cháu." Ông nội Lâm nhìn anh, ấn đường nhăn lại không dãn ra được, tất nhiên là bị cháu nội nhà mình khiến cho tức giận không thể chịu được.

Lâm Viễn Chu cực kỳ câm nín: "Ông cũng đừng tốn tâm tư nữa, chuyện của con, con tự có chừng mực."

Lâm Dật Sanh cũng ở một bên hát đệm, "Đúng thế ông nội, tật xấu của anh ấy có một đống lớn, ông không quan tâm nổi đâu."

"Thế quan tâm cháu à?"

Lực công kích của ông nội Lâm cực kỳ ngoan cường, Lâm Dật Sanh lại im lặng ngậm miệng lại.

Trong thời gian ngắn toàn bộ ngôi nhà im lặng xuống, chỉ còn lại âm thanh lắc lư của con lắc đồng hồ cổ phát ra, ông nội Lâm thở dài, chống tay vịn sô pha đứng lên: "Lúc trước ông cũng không thích dong dài, nhưng mấy ngày nay ông luôn nghĩ, nếu ông bỗng nhiên ra đi, xuống dưới kia gặp lại mẹ con. Nếu con bé hỏi ông, ông cũng không cho con bé công được đạo."

Nhắc tới người không nên nhắc, đến Lâm Dật Sanh cũng không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!