Chương 24: (Vô Đề)

Đêm nay Kiều Kiều bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, cô đã lâu không tỉnh lại lúc nửa đêm, cái chuyện được "ngủ ngon" này còn phải cảm ơn cái người nào đó có hành vi quấy rầy không biết tiết chế, mỗi lần có thể thuận lợi kết thúc thì cảm giác đều đã tới gần sáng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho nên khi cô mở mắt ra nhìn bỗng bị tia chớp chiếu sáng trần nhà mà hoảng hốt, theo bản năng mà duỗi tay qua ôm người bên cạnh.

Cô rất sợ sấm sét, cũng giống như rất nhiều cô gái khác.

Lúc còn nhỏ, mẹ Kiều có làm hộ lý ở bệnh viện một thời gian. Có một đêm trực ban hôm đó, lúc Kiều Kiều ngủ ở nhà một mình bị tiếng sấm đánh thức. Tiếng sau lại to hơn tiếng trước như là hận không thể cắt ngang chân trời, có khi một tiếng vang thật lớn giống như đang vang ngay bên cạnh tai.

Lúc đó Kiều Kiều chẳng qua mới sáu bảy tuổi, cho dù có dũng cảm cũng không thể nào khắc phục được lúc đang sợ hãi. Cô chạy tới bật đèn lên, nghĩ đến ít nhất ánh sáng có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Ai mà ngờ chẳng qua mới có vài giây bỗng nhiên tiếng chớp kịch liệt vang lên, sau đó "Phụt" một tiếng lâm vào trong bóng đêm.

Cô dùng sức ấn mở công tắc đèn nhưng mặc kệ ấn bao nhiêu lần thì đèn cũng không thể sáng lên lần nữa.

Nhà cũ công tắc đèn không tốt lắm, mạch điện cũng đã rất cũ, ngày xưa đến cả hộ gia đình cũng không nhiều lắm.

Đêm đó Kiều Kiều chui vào trong chăn, che lỗ tai lại, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng mấy tiếng sau có thể ngủ được thì giờ cũng không nhớ rõ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ là từ đó cô càng sợ tiếng sét đánh hơn. Trước khi kết hôn, mỗi lần trời mưa cô đều chạy tới ngủ cùng mẹ Kiều.

Cánh tay với qua ôm lấy người bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra người cùng giường sớm đã không còn ở đó, đến cả đệm cũng đã lạnh tanh. Đột nhiên cô ngồi dậy, nương theo ánh sáng chợt lóe lên phát hiện trên giường đúng là chỉ còn có một mình mình.

Lúc đi tới phòng khách mở đèn lên, lại tới thư phòng, ban công, thậm chí đến cả nhà tắm, nhà bếp, từng chỗ trong nhà chung cư đều tìm một lần. Kết quả phát hiện ra Lâm Viễn Chu không biết đã đi đâu.

Kiều Kiều hoàn toàn trợn tròn mắt, cô cầm điện thoại gọi điện cho anh thì phát hiện điện thoại đã tắt máy.

Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều đối mặt với loại tình huống này, thậm chí cô còn không biết nên làm gì tiếp theo, nên bàn bạc với ai.

Ba giờ đêm, chồng cô bỗng nhiên không rõ tung tích.

Mười đồng tiền bị động tĩnh của cô đánh thức, từ trong ổ đi đến bên người cô nằm sấp xuống mơ màng mà ngủ, nhưng thi thoảng lại ngẩng đầu quan sát cô.

Kiều Kiều đối mặt với nó vài giây, lẩm bẩm: "Chủ nhân của mi mất tích rồi sao?"

Mười đồng tiền khốn đốn mà đối mặt với cô, Kiều Kiều suy nghĩ vài giây, ở điện thoại ra tìm kiếm tin tức liên quan, cuối cùng cô mơ hồ có một suy đoán anh hẳn là có nhiệm vụ lúc nửa đêm.

Chỉ là Kiều Kiều không biết vì sao anh lại không báo cho mình, sợ đánh thức cô thì có thể để lại một tờ giấy ghi chú.

Thời gian còn lại Kiều Kiều đã không còn cách nào chú ý tới thời tiết bên ngoài ra sao, cô chỉ nằm trên giường, dường như không nghĩ cái gì nhưng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm xúc lại chuyển biến thành: Vào thời tiết thế này anh chấp hành nhiệm vụ có gặp nguy hiểm hay không?

Dày vò một trận cứ thế vượt qua một đêm, tận đến buổi sáng hôm sau lúc ra cửa đi làm, anh cuối cùng cũng đã trở lại.

***

Kiều Kiều đối mặt với anh ở trước cửa, quần áo trên người anh bẩn thỉu, bùn đất hỗn tạp linh tinh, đến ngũ quan dưới mái tóc ngắn còn lây nhiễm sự bén nhọn không kịp thu lại.

Lâm Viễn Chu nhìn thấy cô cũng có một chút ngạc nhiên, thoạt nhìn qua dường như tinh thần của cô thật sự không tốt lắm.

"Không thoải mái sao?" vốn Lâm Viễn Chu định duỗi tay sờ trán cô nhưng vì nhớ tới cả người mình còn chưa rửa sạch nên vì thế từ bỏ.

"Tối hôm qua bỗng nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp." Anh vẫn thông báo một câu.

Kiều Kiều đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, xác định anh hoàn toàn không có vấn đề gì, chậm rãi phun ra ngụm khí, nhưng ngực vẫn nghẹn muốn chết như cũ.

Cô chỉ nói: "Trên bàn có bữa sáng, hâm nóng lại rồi ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!