Chương 23: (Vô Đề)

"Cháu đi với bạn, không tiện cho lắm." Cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng Kiều Kiều vẫn phải thực hiện đủ lễ nghĩa: "Để lần sau đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phùng Khang Lam nhìn thấy Chu Tiểu Á bên cạnh cô, cũng ý thức được lời nói kia của mình có chút không thích hợp, nhưng bà rất ít có cơ hội gặp được Kiều Kiều, hơn nữa quan hệ với Lâm Viễn Chu cũng không phải có thể tùy ý là liên hệ, lúc này khó tránh khỏi có chút thất vọng: "Thế được rồi…"

"Không có gì, chỉ là nói mấy câu mà thôi." Lạc Khê bỗng nhiên mở miệng giúp khuyên bảo: "Rất nhanh."

"Đúng thế." Phùng Khanh Lam thở dài nói: "Thật ra chỉ là cô có mấy vấn đề hỏi cháu."

Sợ Kiều Kiều từ chối lần hai, bà lại vội vàng bổ sung: "Là về Viễn Chu."

Kiều Kiều: "..."

Tìm tới quán cà phê cao nhất, Chu Tiểu Á một mình chọn một vị trí ngồi xem tạp chí, Lạc Thế vẫn thân mật mà ngồi bên cạnh Phùng Khang Lam, một bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Kiều Kiều nhìn cô ta, ánh mắt lại dừng ở trên người Phùng Khang Lam.

Nói thực thì cô đối với người mẹ kế trước mặt này có cảm giác rất mơ hồ, tổng cộng cũng mới có tiếp xúc hai lầm như thế, còn không xác định được bà cuối cùng có cái tâm tư gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cũng không lên tiếng, chờ đối phương lên tiếng trước.

"Tuy rằng rất đường đột nhưng cô có chuyện liền nói thẳng." Bàn tay Phùng Khang đặt lên trên bàn, đấu ngón tay có chút bất an mà nắm lấy mu bàn tay: "Cô muốn nhờ cháu giúp khuyên nhủ Viễn Chu, đi gặp ba nó một chút."

Kiều Kiều trăm nghìn lần không nghĩ tới lời dạo đầu lại là như thế.

"Chuyện trong nhà không biết Viễn Chu đã nói cho cháu đến đâu rồi."

Phùng Khanh Lam xem ra cực kỳ để ý tới cảm nhận của Lâm Viễn Chu, mỗi lời nói đều cực kỳ cẩn thận: "Gần đây thằng bé tra một vụ án mạng, hình như có liên quan với chuyện của mẹ thằng bé, trước đó hai người hai cha con không dễ dàng lắm mới gặp mặt một lần, kết quả lại cãi nhau một trận.

Bà nói không ít, Kiều Kiều nghe xong lại cực kỳ hốt hoảng, thật ra... những chuyện này cô hoàn toàn không cảm thấy có chút cảm kích nào.

Lâm Viễn Chu đã đi gặp người nhà bên kia lúc nào, lúc nào đã cãi nhau với cha mình, sau khi cãi nhau xong thì như thế nào, cô một chuyện cũng đều không rõ ràng.

"Bố thằng bé bị bệnh huyết áp cao, mấy hôm nay ở bệnh viện vừa mới được về nhà nhưng trong lòng đều nghĩ tới thằng bé."

Phùng Khanh Lam nói xong nhìn về phía Kiều Kiều, ôm chút mong chờ: "Ngần ấy năm Viễn Chu đến một người bạn gái hẳn hoi cũng không có, có thể kết hôn với con thì nhất định con có vị trí trong lòng thằng bé. Dù sao hai cha con thì không thể làm kẻ thù cả đời được."

Kiều Kiều cúi đầu nhìn cốc Cappuccino trước mặt, bên trên được vẽ lớp hoa văn thường thấy nhất, thật ra mỗi một người pha cà phê khi làm thì hiệu quả đều khác nhau nhưng trong mắt mọi người đều là tình yêu tầm thường.

Cô ngẩng đầu, có chút cố gắng hết sức mà nói hết lời hoàn chỉnh: "Vậy ạ, tuy cháu là vợ của anh ấy nhưng chuyện Lâm Viễn Chu không muốn làm cháu cũng sẽ không ép buộc anh ấy."

Trong tích tắc Phùng Khanh Lam liền ngây người.

Ngay cả Lạc Khê vẫn luôn an tĩnh nhìn người đi đường ngoài cửa sổ  nghe thế cũng chậm rãi quay đầu lại.

Kiều Kiều rất hiểu tâm tình của Phùng Khanh Lam, đứng ở dưới góc độ tuổi đó của bà ấy thì hy vọng sức khỏe chồng mình khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, đây là đều nhân chi thường tình.

Nhưng Kiều Kiều nghĩ Lâm Viễn Chu không muốn tha thứ nhất định có lý do của anh.

Mà cô không muốn ép buộc anh, càng không muốn can thiệp vào chuyện này.

Cuối cùng dường như cuộc nói chuyện cũng không quá vui vẻ nhưng Phùng Khanh Lam vẫn rất có giáo dưỡng mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, còn rất quan tâm mà hỏi bọn họ chút vấn kề sau khi kết hôn, sau khi biết được hai người rất ân ái thì yên tâm mà gật đầu.

Lúc rời đi, Lạc Khê cố tình bước chậm hơn hai bước, có chút ngoài ý muốn mà nhìn Kiều Kiều: "Không nghĩ tới chị sẽ từ chối. Nhưng chị cảm thấy có quan hệ kém như thế với bác Lâm thì đối với Viễn Chu sẽ thực sự tốt hay sao?"

Kiều Kiều im lặng nhìn cô ta, Lạc Khê nhún vai: "Gần đây anh ấy vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng đúng không? Chị có biết nguyên nhân là gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!