Chương 22: (Vô Đề)

Không biết đêm đó Lâm Viễn Chu trở về lúc mấy giờ, Kiều Kiều đã đi ngủ từ rất sớm. Có điều, sáng hôm sau khi cô rời giường đã thấy anh đi chạy bộ đã về, trên người mặc một bộ trang phục vận động màu xám, cúi đầu xay cà phê.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe được tiếng động, anh chủ động hỏi: "Có muốn một ly không?"

"Có."

Sau khi rửa mặt xong Kiều Kiều mới phát hiện trên bàn còn có bữa sáng lấy lòng của anh, mỗi món đều là món mới ra, mà chi nhánh gần nhất của quán này ít nhất cũng cách đây ba km.

Lúc anh chạy bộ cố ý vòng xa để mua về sao?

"Thay đổi khẩu vị cho em." trên miệng anh vẫn tùy ý giống như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng tim Kiều Kiều khó tránh khỏi có chút dao động.

Người đàn ông này chính là cứ như thế, chút cảm xúc lặp đi lặp lại trong tim cô lại rất dễ dàng bị hành động vô tình này của anh xóa bỏ.

Cô cũng không hề hề khách khí mà ăn, đồ ăn vào trong miệng mang theo cảm giác thỏa mãn, càng khiến cho tâm trạng của cô không tồi.

Dùng xong bữa sáng, Kiều Kiều thu dọn đơn giản bàn ăn, bỗng nhiên Lâm Viễn Chu đưa qua một chiếc thẻ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cái này em cầm lấy."

Bởi vì vẫn luôn sống chung một cách không chính thức  cho nên hai người vẫn chưa từng thương lượng với nhau về chuyện kinh tế. Mấy lần trước ra ngoài hầu như đều do anh trả tiền, tiền nhà ở hay điện nước hầu như đều do anh bỏ, Kiều Kiều cảm thấy nếu mình cũng đã ở đây hẳn cũng nên cùng anh gánh vác một phần.

Vậy nên cô nói: "Không cần."

Lâm Viễn Chu vẫn kiên trì: "Sau này anh sẽ cố gắng về nhà sớm, trong nhà sẽ có rất nhiều chuyện cần chi tiêu. Hơn nữa chúng ta là vợ chồng."

Kiều Kiều cũng không biết mình vì câu "về nhà sớm" khiến cho vui vẻ hay là do hai chữ "vợ chồng" kia đánh trúng tâm tư, tóm lại cô cảm thấy hôm nay đúng là một ngày rất tốt, không thì vì sao từ sáng sớm đã có nhiều chuyện tốt như thế.

Sau khi tự hỏi, cô quyết định nhận lấy tấm thẻ này, chi phí sinh hoạt gia đình có thể cùng nhau gánh vác, cái đó để cô tự mình lên kế hoạch là được.

Chờ tới khi cô chuẩn bị cầm túi đi làm, Lâm Viễn Chu cũng đứng lên theo: "Anh đưa em tới trường."

"???" Kiều Kiều thật sự muốn trở mình đi tra hoàng lịch một phen, hôm nay nhất định là mọi việc đều như mong đợi.

Cô nghi ngờ nhìn anh, đánh giá một hồi, lời nói ra còn có chút kìm nén: "Hôm nay anh không bận sao?"

Biểu cảm Lâm Viễn Chu hơi khựng lại, "Đây là chuyện một người chồng như anh nên làm."

Lần đầu tiên nghe anh tự xưng hô hai chữ "chồng", Kiều Kiều còn có chút hoảng hốt, vài giây sau mới gật đầu "Ừm" một cái.

Lúc cách trường học còn một đoạn, Kiều Kiều bảo Lâm Viễn Chu dừng xe. Lâm Viễn Chu cũng biết vào thời điểm này thì gần trường học đều cực kỳ đồng đúc, tất cả đều là phụ huynh đưa con cái đi học, cho dù đi tới cổng cũng không thể vào trong. Chỉ là thấy tư thế cầm túi liền ngay lập tức bước xuống xe của cô như là thật sự là coi anh tài xế mà sai bảo.

Anh giữ chặt tay cô, nhất thời nổi lên tâm tư trêu chọc cô: "Cứ thế một câu cảm ơn cũng không có, thế trả chút thù lao đi?"

Dù sao nơi này cũng không có ai, Kiều Kiều ôm cổ anh, hôn một tiếng vang dội trên môi anh.

Chờ đến khi cô lùi lại, Lâm Viễn Chu hiện ra bộ dạng khiếp sợ: "Anh chỉ muốn em ôm một cái mà thôi."

Kiều Kiều: "..." cô không cẩn thận nhiệt tình quá mức rồi.

Anh vẫn ngữ khí không quá đứng đắn như cũ, lại duỗi tay ôm lấy gáy cô: "Để anh hôn lại."

"..." Kiều Kiều cảm thấy người này gần đây hình như cực kỳ trầm mê với chuyện hôn cô.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!