Bời vì chuyện này mà Kiều Kiều cảm thấy mình không nên quá chú ý tới công việc của Lâm Viễn Chu, hôn nhân không phải gông xiềng, hẳn nên trở thành người tốt hơn đối với đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế cô quyết định khiến công việc của mình càng thêm bận rộn, vừa hay cuốn truyện tranh thứ bảy của cô cũng đã đề ra việc xuất bản, Lão Đào chuẩn bị 5000 cuốn để cho cô ký tên. Lúc đi tới nhà xuất bản, Chu Tiểu Á còn bớt chút thời gian đến phòng họp mà cô ký tên sờ soạng một chút.
"Hai người tính ra vẫn luôn tách ra như thế sao?" Biết được chuyện gần đây Lâm Viễn Chu đều ở đội cảnh sát, Chu Tiểu Á có chút phê bình kín đáo: "Hai người vẫn còn đang tân hôn đó!"
Nào có đôi vợ chồng mới cưới nào không sống cùng nhau bao lâu liền tách ra, hơn nữa hai người cũng xem như kết hôn chớp nhoáng.
Vốn đã không có cơ sở tình cảm gì rồi...
Kiều Kiều cầm bút ký tên, từng nét bút mà ký tên mình lên trang giấy màu xanh nhạt, nhìn ngắm mà cảm thấy rất vừa ý, sau đó mới trả lời cô ấy: "Tớ với anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian để gặp nhau."
"Nói như thế thì cũng khá tốt" Chu Tiểu Á vừa nghe nói sự tích huy hoàng vị kia nửa đêm hai giờ sáng bỗng liền xuất hiện: "Mọi chuyện cũng đã có kết quả, đội trưởng Lâm cũng coi như đang cố gắng, chẳng qua cứ như thế thì nhất định không ổn đâu."
Kiều Kiều đương nhiên cũng biết thế, nhưng công việc của anh chính là như vậy, trước khi gả cho anh cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Chu Tiểu Á nói nửa ngày cuối cùng lại bỗng à lên một tiếng kỳ lạ, quả nhiên mở miệng chính là: "Bảo bối, thật ra tớ có bạn trai."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trách không được dạo này ít liên lạc với cô.
Đương nhiên Kiều Kiều thay cô ấy vui vẻ: "Người kia là ai?"
"Là vị ca sĩ cổ phong tớ cực kỳ thích kia." Lúc Chu Tiểu Á nói đến chuyện này thần thái giống như sắp bay lên vậy: "Trước kia tớ từng nói sơ qua với cậu đó, Sơ Vân."
Hóa ra là vị kia.
Lúc Chu Tiểu Á học đại học bắt đầu điên cuồng yêu thích một người, mấy năm thanh xuân đều có quan hệ với anh ta, vì anh ta mà xuất tiền ủng hộ những ca khúc mới trên mạng của anh ta. Ngay cả việc vào ngành văn hóa cũng là vì mong chờ có ngày có thể cách anh ta gần thêm một chút.
"Có tính là theo đuổi thần tượng thành công hay không?"
"Không biết có tính hay không nữa, nhưng thực sự rất hạnh phúc. Trước đó chúng tớ có đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, anh ấy rất thông minh, giống hệt với tớ tưởng tượng!"
Kiều Kiều nhìn cô ấy rạng rỡ mà chia sẻ chuyện tình cảm mình trải qua với cô, trước sau đều mỉm cười.
Thiếu nữ yêu đương khiến cho quanh thân mình đều bắt đầu phát sáng.
Chu Tiểu Á nói được một nửa bỗng nhiên phát hiện bản thân có nói hơi nhiều, thè lưỡi: "Cậu làm việc trước đi, chúng ta chút nữa lại nói chuyện."
Đến lúc cô ấy đi ra cửa ngay cả bóng dáng cũng rất nhẹ nhàng, Kiều Kiều cười lắc đầu tay cầm bút ký tên đặt trên trang giấy, vẫn ngây người mất vài giây. Trốn thoát khỏi mật thất... cũng không biết cô và Lâm Viễn Chu có cơ hội giống như những đôi tình nhân bình thường kia cùng đi chơi một lần hay không.
***
Bởi vì Chu Tiểu Á bắt đầu yêu đương nên cuộc sống ít nhiều vẫn là một màu như thế, bạn bè của Kiều Kiều vốn đã ít. Bình thường sau khi tan làm thi thoảng chạm mặt hàng xóm còn bị trêu ghẹo: "Kiều Kiều đã gả đi rồi mà vẫn như chưa gả đi vậy, còn có thể về nhà ở cùng mẹ thích thật đấy."
Kiều Kiều nghe thế cười cười, đối phương là người hiền lành, từ trước tới nay luôn thẳng thắn, đương nhiên cô hiểu đối phương chỉ có ý trên mặt chữ mà thôi.
Đến tận tới gần trung thu, Lâm Viễn Chu cuối cùng cũng đón cô và Mười đồng tiền về nhà. Lúc anh tới nhà mẹ Kiều đón người, Kiều Kiều luôn có cảm giác như mình và Mười đồng tiền là bạn học nhỏ đang chờ đợi phụ huynh tới đón vậy...
Mẹ Kiều cực kỳ vui vẻ đưa hai người một chó đi xuống dưới lầu, còn dặn dò: "Trung thu cũng không cần trở lại đâu, mẹ cũng có chuyện của mình, hai đứa tự mình cùng nhau trải qua đi."
Nói như thế nhưng thật ra Kiều Kiều biết mẹ cô muốn tạo cho hai người khoảng thời gian để ở cùng nhau.
Hai người ở riêng lâu như thế, đừng nói Chu Tiểu Á, trong lòng mẹ Kiều cũng sốt ruột.
Dọc theo đường về, Lâm Viễn Chu vẫn cái bộ dạng lái xe như trước kia, bình tĩnh nghiêm túc không nói nhiều lời. Nhoáng cái đã vài ngày không gặp, vậy mà lại sinh ra vài phần khẩn trương, lời nói ra cũng không được ổn, đến cả lời dạo đầu cũng không thể nghĩ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!