Đợi dùng cơm xong, hai người cùng đưa Nông Tử Ngang về nhà. Hôm nay chị Trương cuối cùng cũng rảnh rỗi được nghỉ, vừa mới xuống xe nhóc con cũng không thèm quay đầu mà chạy mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Viễn Chu mới một câu "Nhóc con không có lương tâm" nhưng biểu cảm lại ôn hòa. Kiều Kiều cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt, trừ việc…
Trước đó Lâm Viễn Chu nói muốn tính sổ, nhưng tới tận bây giờ cũng không hề có hành động gì, trong lòng Kiều Kiều vẫn lo sợ nhưng lại cảm thấy anh sẽ không từ bỏ như thế.
Chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông này ấy mà...
Anh lái xe đưa cô về chỗ mẹ Kiều, lúc này mẹ Kiều đang nhảy quảng trường chưa về nhà, mở cửa chỉ có Mười đồng tiền nhiệt tình mà chào đón bọn họ.
Kiều Kiều cảm thấy hoàn cảnh như thế thật sự quá mức nguy hiểm, vì thế chủ động đề nghị: "Nếu không thì chúng ta đi ra ngoài một chút?"
Lâm Viễn Chu thay giày ngay lập tức đi vào bên trong, làm lơ tâm tư nhỏ của cô, nhắc nhở: "Chúng ta mới từ ngoài về."
Kiều Kiều: "..."
Cô chỉ kẻ khởi xướng Mười đồng tiền, Mười đồng tiền phe phẩy cái đuôi lập tức chạy tới theo sau đuôi Lâm Viễn Chu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc chó không hề có cốt khí!
Kiều Kiều thấy Lâm Viễn Chu cũng không ngồi xuống sô pha mà đang nhìn ảnh chụp trên tường đối diện bàn ăn, tuy anh cũng đã tới đây vài lần nhưng cũng chưa từng nghiêm túc mà thăm quan. Cô đi qua đó giải thích cho anh: "Đó là lúc em còn nhỏ."
"Đúng là rất đáng yêu." Lâm Viễn Chu đánh giá đúng sự thật.
Đứa bé lúc đó không giống với bây giờ, nhỏ nhắn quá mức, thậm chí còn hơi đen, ánh mắt nhìn người khác cũng cất giấu vài phần rụt rè không dễ phát hiện. Anh cảm thấy rất mới lạ, đứa bé gái kia sau khi lớn lên lại là vợ của anh.
Kiều Kiều lại chỉ vào một tấm ảnh trong đó: "Tốt nghiệp đại học."
Lâm Viễn Chu cúi người đánh giá, ánh mắt đầu tiên đó chính là mái tóc đen nhánh dài kia, dưới ánh mặt trời cực kỳ dịu dàng, ánh mắt cô gái nhỏ trong trẻo, mặc sĩ phục cực kỳ có bộ dạng ngoan ngoãn thanh xuân. Đó là cảm giác hoàn toàn khác nhau với thời đại học của anh. Lúc đó anh đang làm gì nhỉ? Hình như từ khi bắt đầu thực tập ở đội cảnh sát, tiếp xúc đều là những chuyện xấu xa khuất sau ánh nắng mặt trời.
So sánh với cô mà nói thì cô quá mức tốt đẹp.
"Không có gì khác bây giờ." Anh nói.
"Đương nhiên, mới có mấy năm." Cô đi làm cũng chưa được bao lâu mà.
Lâm Viễn Chu lại nghĩ theo một hướng khác, có một tấm ảnh đứng ở bàn triển lãm, bên trong có các loại nhân vật manga anime. Anh rất ít tiếp xúc với mấy cái này nên cũng không hiểu nhiều.
Sau đó là phòng của Kiều Kiều, đúng là phong cách của một cô gái nhỏ, khác hoàn toàn so với anh, bất kể một chi tiết đều mềm mại hơn.
Kiều Kiều đi theo phía sau anh, đôi mắt nhanh chóng nhìn thấy chiếc áo ngủ ren đặt trên lưng ghế, nhanh chóng bước nhanh vài bước mà cất nó đi. Cô xoay người nhìn anh, thấy trên mặt anh có gì đó khác thường, anh đang nhìn sách trên kệ của cô.
Thần sắc của cô dần rời rạc, ngồi ở mép giường ngây người một lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Lâm Viễn Chu đang nhìn mình.
"..." Bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên Lâm Viễn Chu buông sách trong tay xuống, chậm rãi nói: "Hay là chúng ta làm chuyện khác đi."
Tai Kiều Kiều đùng một phát giống như bị cái gì đó hun nóng, mặt cũng nóng lên, ra vẻ không hiểu: "... Cái gì cơ?"
Anh đã đi tới, dưới tình huống cô không hề phòng bị mà đơn giản ấn cô xuống dưới giường, chiếc giường khẽ đong đưa như đang kháng nghị trọng lượng của hai người.
Anh thấp giọng nói ở bên tai cô: "Tính sổ."
Kiều Kiều: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!