Chương 19: (Vô Đề)

Đương nhiên nội tâm Kiều Kiều sắp hỏng mất rồi, vốn cô chỉ định nói – Đội trưởng Lâm không thích bàn luận chuyện riêng tư của anh, chúng ta đổi đề tài được không!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rõ ràng là một câu cực kỳ nghiêm túc.

Cô ai oán mà ngồi xổm uống, đối mặt với Mười đồng tiền cũng ngồi xổm xuống đất như cô. Mười đồng tiền còn cực kỳ vô tội mà vẫy đuôi với cô.

"Sau đó, lửa giận của chủ nhân mi có thể thừa nhận được không?" Kiều Kiều hung ác mà làm ra biểu cảm dọa nạt. Nhưng mà Mười đồng tiền cũng không hề có phản ứng, cô cũng nháy mắt mà bại trận.

Cuối cùng người nhận lấy lửa giận của Lâm Viễn Chu chỉ có thể có cô.

Nghe nói không được nói đàn ông không được.

Kiều Kiều quyết định phải gửi tới cái gì đó để bù đắp, vừa mới đánh vài chữ: [Vừa rồi em muốn nói là đội trưởng lâm không thích người khác…] câu nói còn chưa xong thi đã xóa đi, ăn ngay nói thật: [Vừa rồi tay em đánh nhầm chữ.]

Như thế nào cũng giống như đang ngụy biện sau khi xong việc, cũng không biết người khác có tin không.

Câu nói kia cũng đã nói ra, giải thích ngược lại giống như đang che giấu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chuông cửa ngay lúc này vang lên, như dẫm phải lửa, đột nhiên tim Kiều Kiều run lên, chính là đang chột dạ.

Mở cửa ra, Lâm Viễn Chu đang đứng ở bên ngoài, trên cánh tay cánh tay còn cầm một chiếc chăn trẻ em. Mấy ngày không gặp, vẻ mặt anh có vài phần ủ rũ, nhưng vẫn thoải mái cao lớn thẳng tắp như cũ, không chút nào có cảm giác lôi thôi.

"Nông Tử Ngang đâu?" Lâm Viễn Chu thật sự là tới đón cậu nhóc, mở miệng thì chính là câu hỏi thế này.

"Ngủ rồi, còn chưa có tỉnh." Kiều Kiều quan sát phản ứng của anh, sợ anh phát giác ra chuyện khi đang trên đường tới nhưng thần sắc lúc này còn tính là bình thường.

Vào nhà, mẹ Kiều từ trong phòng bếp mang ra một chén canh đã sớm chuẩn bị từ trước cho Lâm Viễn Chu, dặn dò: "Nhất định gần đây con không ăn uống tốt đúng không, đây là canh mẹ nấu, hầm rất lâu đó, uống một chén rồi đi."

Lâm Viễn Chu nói cảm ơn rồi đặt đồ vật trong tay xuống huyền quan. Mười đồng tiền cũng chạy về phía anh, thân mật mà cọ ống quần anh.

Nếu so sánh thì thật ra người nào đó lại có chút lạnh nhạt hơn.

Lâm Viễn Chu nhìn về phía Kiều Kiều, chỉ thấy cô đang ngồi trên một góc sô pha, ấn đường nhíu chặt, dường như đang sầu não vì chuyện gì đó.

Rất không giống so với cô bình thường.

Anh đi qua quan tâm một chút: "Có chuyện gì sao?"

"... Không có." Kiều Kiều suy nghĩ đến cùng có nên chủ động tự thú hay không.

"Ánh mắt trốn tránh, dáng ngồi cứng nhắc." Lâm Viễn Chu từng cái từng cái mà nói ra chỗ khác thường của cô, ngồi xuống bên cạnh cô: "Nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?"

Kiều Kiều: "..."

Cái này nên nói từ đâu bây giờ, cũng chả khác gì lăng trì công khai xử tội. Không nói sớm muộn gì anh cũng biết.

Lâm Viễn Chu kiên nhẫn mà chờ đợi, ánh mắt không biết vì sao dần dần lại dừng trên cánh môi căng mọng của cô, sau đó trí nhớ như đèn kéo quân mà thoáng hiện lên chuyện xảy ra đêm đó.

Bỗng nhiên hiểu ra.

Hóa ra cô chỉ là đang ngại ngùng mà thôi.

Kiều Kiều vẫn đang suy nghĩ, quyết định ngả bài nhận sai, cô lấy hết tâm tư ra, nói với Lâm Viễn Chu: "Thật xin lỗi, em đã làm sai một chuyện, là nhất thời hồ đồ."

"Không sao." Lâm Viễn Chu cắt ngang lời nói của cô, vẻ mặt cũng hiện lên một chút mất tự nhiên: "Sau này chú ý hơn là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!