Lâm Viễn Chu nghĩ bản thân chưa bao giờ hiểu được thế giới của cô, mỗi người đều có cách giải tỏa cùng với tự do của mình, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt của anh thì cũng đủ an toàn, thật ra có uống chút rượu cũng không sao.
Kiều Kiều nhìn anh một hồi, trong lòng tràn ra một trận cảm xúc khó diễn tả, căng tràn, trướng đầy như sắp phá tan ngực ra, đây chính là sự dịu dàng chỉ thuộc về Lâm Viễn Chu.
Cô ngồi dậy, cánh tay vòng qua cổ anh, tiến gần đến, hơi thở của anh ập vào trước mặt.
Ánh mắt anh hơi lung lay, cuối cùng nhìn thẳng cô.
Kiều Kiều hôn anh một chút.
Thấy anh không nhúc nhích, lại hôn cái thứ hai.
Lâm Viễn Chu rũ mắt ôm lấy cô: "Muốn làm gì?"
Kiều Kiều dùng hành động cho anh đáp án.
Anh chần chờ, dù sao cảm thấy bây giờ quả thực không quân tử chút nào, còn lo ngại dậu đổ bìm leo. Nhưng dù sao cũng là cô nhóm lên ngọn lửa này, ôm lấy cô, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này.
Mười đồng tiền đứng ở cửa chạy nhảy hồi lâu, lúc này trực tiếp chạy tới trước mặt hai người, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm!
Hai người … cuối cùng có nên tiếp tục hay không.
Vẻ mặt Lâm Viễn Chu khó có được lộ ra biểu cảm xấu hổ rất nhỏ, anh nói với Kiều Kiều: "Đi ngủ sớm một chút." Sau đó chỉ vào Mười đồng tiền: "Mi ra ngoài nhanh."
Mười đồng tiền hoài nghi nhìn Kiều Kiều, lúc này mới đuổi theo đi ra ngoài.
Kiều Kiều nhìn chằm chằm cửa, một lát sau đôi tay ôm kín mặt.
Thật là mất mặt.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Kiều dán ở cửa nghe động tĩnh bên ngoài một lúc lâu, xác định Lâm Viễn Chu đã ra khỏi cửa mới mở cửa đi ra. Cô vọt tới trước mặt Mười đồng tiền, hung hăng xoa xoa nó: "Mười đồng tiền! Vì sao mi không ngăn cản chị sớm một chút?!!"
Cô chủ động hôn Lâm Viễn Chu, thế mà còn mưu toan muốn thêm một bước!
Vẻ mặt mười đồng tiền bình thàn, Kiều Kiều nhìn thế nào cũng thấy nó đang cười nhạo mình.
Cô thở dài ngồi xuống dưới thảm: "Tối hôm qua mi với chủ nhân mi nói cái gì thế?"
Mười đồng tiền đương nhiên sẽ không trả lời. Ánh mắt Kiều Kiều trống rỗng, rút ra được kinh nghiệm xương máu, cô quyết định từ nay sẽ rời xa cái con ma quỷ rượu này.
Cố nhân nói không sai, sau khi uống rượu quả nhiên dễ dàng phạm phải sai lầm!
Lúc cô đứng lên đi tới nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, điện thoại rung lên, trong lòng cô có dự cảm không tốt lắm.
Vừa mở ra liền thấy tin nhắn wechat Lâm Viễn Chu gửi tới, anh viết là: [Hai ngày tiếp anh rất bận không thể về nhà, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa.]
Xong sau đó còn gửi tới hai chữ: "Đừng chờ."
"…" Kiều Kiều cảm thấy hai chữ cuối cùng rất có ý tứ sâu xa.
Lâm Viễn Chu gửi xong tin nhắn lực chú ý liền tập trung lên bản phân tích vụ án đằng trước, vụ án này chỉ mới bắt đầu điều tra đã khá hao tổn tinh lực, thời gian ngắn cũng không có thời gian để về nhà.
Điền Thụ đưa cho anh một ly cà phê, kéo ghế dựa ngồi xuống phía sau anh: "Đội trưởng Lâm, anh thật sự yên tâm để chị dâu một mình ở nhà sao?"
Lâm Viễn Chu "Ừm" một tiếng, không nói gì nữa.
Điền Thụ thần kỳ mà phát hiện ra lỗ tai của đội trường Lâm bọn họ thế mà có chút hồng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!