Bởi vì lần này trở về Nhà họ Lâm, hai ngày liền đều bị Lâm Viễn Chu lôi kéo Kiều Kiều đi mua quà tặng, nói cái gì mà cũng phải tới chỗ mẹ Kiều bên kia một chuyến. Đương nhiên Kiều Kiều cũng nhớ mẹ Kiều, lớn như thế mà lần đầu tiên lại sống xa bà lâu như vậy.
Hai người di chuyển qua khu quà tặng của siêu thị, Kiều Kiều nói: "Mẹ em không thích cái này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là lễ nghĩa." Lâm Viễn Chu kiên trì, chọn mấy hộp thực phẩm chức năng, xe mua sắm lập tức bị chất đầy. Anh quay đầu lại nhìn cô, hơi cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô: "Từ xưa đến nay đều dạy là phải lấy lòng mẹ vợ, nếu không sau này lúc chúng ta cãi nhau, dùng mẹ vợ không phải là tốt nhất hay sao?"
Kiều Kiều chọc vào ngực anh: "Cứ thế mà đã nghĩ tới chuyện cãi nhau?"
"Phòng ngừa tai nạn lúc chưa xảy ra."
"Học hư rồi, anh học ở đâu?"
Lâm Viễn Chu không trả lời, ngược lại đề nghị: "Anh ở đây chọn, em đi qua khu đồ ăn vặt dạo đi?" Các cô gái nhỏ không phải đều thích ăn vặt hay sao? Đến cả Điền Thụ trong ngăn kéo cũng cất giấu không ít đồ ăn.
Kiều Kiều hơi giật mình, thần sắc phức tạp mà nhìn anh một hồi, cuối cùng gật đầu: "Đội trưởng Lâm thật là tốt."
Cô theo lời anh đi tới khi đồ ăn vặt, thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ là thuần túy cảm thấy nhàm chán nên giết thời gian, nhưng lời nói của Lâm Viễn Chu vẫn khiến cho lòng cô có chút xúc động.
Khi còn nhỏ mẹ Kiều luôn cố gắng làm việc, nhưng một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ quả thật không dễ dàng, từ nhỏ Kiều Kiều đã không thể giống như những đứa trẻ khác, tùy ý mà mua đồ ăn vặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô còn ở nhà cậu, em họ Nguyệt Nguyệt có rất nhiều búp bê Barbie và quần áo xinh đẹp, đồ ăn vặt cũng không hề thiếu.
Cô là một đứa trẻ nên đương nhiên cũng rất hâm mộ.
Mỗi lần như thế Nguyệt Nguyệt đều chia đồ ăn vặt cho cô, bàn tay nho nhỏ vươn ra, còn cực kỳ kiêu căng mà nói: "Em rất hào phóng đó."
Thật ra khi đó còn quá bé, thế giới quan còn chưa hình thành, Kiều Kiều cũng không cảm thấy em họ có gì sai. Nhưng sâu trong nội tâm của cô vẫn có ước mơ có một người nào đó sẽ hào phóng mà sờ đầu cô nói: "Kiều Kiều à, muốn ăn đồ ăn vặt gì đều tùy ý mà lựa chọn."
Nếu là khi còn nhỏ thì cô sẽ cực kỳ vui vẻ.
Sau này khi tự bản thân kiếm ra tiền ngược lại cô đối với những thứ đồ ăn vặt này hoàn toàn không có hứng thú.
Còn đang trong dòng ký ức, bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình.
Ghé qua vừa nhìn, hóa ra là em họ Nguyệt Nguyệt cùng chồng của cô ta.
Thật đúng là, nghĩ tới cái gì thì cái đó liền tới.
***
"…Thật trùng hợp." Kiều Kiều nhìn cặp đôi trước mặt, ít nhiều có chút kinh ngạc.
Hôn lễ của cô cậu tham gia, chỉ nói Nguyệt Nguyệt và chồng đang ở nước ngoài không thể về, cho nên lần này gặp hai người nhưng lại không có lời gì để nói.
Có chút xa lạ.
"Hai bọn em tùy tiện đi dạo một chút mà cũng có thể gặp nhat, thật trùng hợp." Nguyệt Nguyệt kéo chồng mình, nhìn quanh: "Chị đi một mình à."
Kiều Kiều: "Đi cùng với…chồng chị."
Nhất thời Nguyệt Nguyệt hứng thú: "Ồ, em còn chưa gặp qua chồng chị đâu."
Hai người từ nhỏ đã bị đặt chung với nhau, từ nhỏ bất kể tính cách hay ngoại hình Nguyệt Nguyệt đều hơn Kiều Kiều, đương nhiên ít nhiều cũng có cảm giác ưu việt hơn. Cô ta tự nhận chồng mình cũng không tồi, lúc này một lòng muốn nhìn xem Kiều Kiều gả cho người thế nào.
Vừa hay Lâm Viễn Chu chọn xong đồ đi tới. Anh cũng chưa từng nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, chỉ nghĩ đó là bạn của Kiều Kiều, hơi gật đầu một cái, sau đó liền nhìn bàn tay tống rỗng của Kiều Kiều: "Không mua cái gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!