Lời này muốn người khác trả lời thế nào? Có tới mấy tầng ý tứ, thậm chí còn có mùi vị tán tỉnh ái muội. Nhưng Kiều Kiều cảm thấy lấy cái tính cách thẳng thắn kia của Lâm Viễn Chu thì chắc hẳn lời nói này là ý trên mặt chữ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên cô lại hỏi: "Thế anh thích, ngủ như thế nào?"
Lâm Viễn Chu im lặng một lát: "Thật ra anh không có thói quen ngủ cùng người khác."
"…" trong lòng Kiều Kiều im lặng cạn lời trong chốc lát, mỉm cười, "Thật trùng hợp. Em cũng thế."
Lâm Viễn Chu cho là bọn họ đã đạt thành một cái nhận thức chung nào đó, nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào phòng ngủ chính nói: "Phòng này em ngủ, anh ngủ phòng sách. Đồ dùng trên giường đều là đồ mới."
Lúc trước khi mua nhà cũng không suy nghĩ đến chuyện kết hôn vì thế khi mua cũng tùy tiện mà chọn một ngôi nhà theo cấu trúc độc thân, tự mình ở thì rất thoải mái. Hơn nữa anh cũng không thích có người lạ ở trong nhà, căn nhà nhỏ một chút cũng tiện cho mình quét dọn.
Lúc này nghĩ lại, thật ra có hơi khiến Kiều Kiều phải chịu thiệt.
Kiều Kiều đúng là có có chút tức giận, nói với anh tiếng "ngủ ngon" liền nhanh chóng trở về phòng.
Cô ngồi trên giường lau tóc, trong lòng tức giận, ngược lại không phải vì không xảy ra chuyện gì mà bực mình, mà là cái người này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái người này quả thật không có mắt nhìn!
Cô nhìn bóng dáng mình trên mặt đất, trầm mặc một lúc lâu, không biết vì sao dần dần cũng nguôi giận. Lâm Viễn Chu không phải đều như thế này hay sao? Nếu anh thực sự bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, lời ngon tiếng ngọt thì ngược lại không còn là anh rồi.
Thật ra cái quan hệ bây giờ của bọn họ, nếu ngủ cùng nhau ngược lại không quá thoải mái.
Kiều Kiều nằm ở trên giường, mở điện thoại ra phát hiện trên wechat thực sự rất náo nhiệt.
Đây là cái group hôm nay cô mới vừa được chị Trương thêm bào, cô lướt lướt ngón tay lên xem lịch sử trò chuyện ở trong nhóm, bỗng nhiên bị một tin tức hấp dẫn sự chú ý.
…..
Ngày hôm sau, Lâm Viễn Chu chạy bộ về, thuận tiện mua bữa sáng về, Kiều Kiều vừa hay rời giường, hai người ở cửa đối mặt nhau.
"Chào." Anh chủ động chào hỏi.
"Chào."
Lâm Viễn Chu quan sát phản ứng của cô, có ý nói: "Hương vị đồ ăn sáng của quán này rất được, chút nữa em nếm thử một chút."
Kiều Kiều đáp lại một câu "Được" sau đó liền đi rửa mặt.
Nhất thời Lâm Viễn Chu không thể nào đoán được cô có tức giận hay không, tối hôm qua tận đến lúc cô gái nhỏ đi về phòng đóng cửa lại anh mới bất giác mà nhớ tới lời nói kia của mình có thể sẽ khiến người ta hiểu lầm. Ít nhất là lời này không nên từ miệng anh mà ra.
Một người đàn ông như anh nói muốn chia phòng ngủ có vẻ sẽ khiến cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều.
Lúc hai người cùng nhau dùng bữa sáng, Lâm Viễn Chu liền có ý muốn giải thích: "Thật ra anh có vấn đề về giấc ngủ nghiêm trọng."
Kiều Kiều nhìn anh.
Thái độ Lâm Viễn Chu cự kỳ thành khẩn, "Anh sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của em chứ không có ý gì khác."
Kiều Kiều gật đầu: "Cho nên bữa sáng này tính là bồi tội sao?"
Điểm này Lâm Viễn Chu cũng cực kỳ thẳng thắn thành khẩn: "Không phải, là anh thực sự không biết làm bữa sáng."
Kiều Kiều không dấu vết mà cười một cái. Thật ra tối hôm qua cô đã nhìn thấy ở trong nhóm cảnh tẩu có người nói chồng mình có chứng mất ngủ nghiêm trọng thì đã nghĩ tới. Cô còn đặc biệt tìm các tin tức liên quan ở trên mạng… đã sớm không còn giận anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!