Chương 13: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Kiều "Vâng" một tiếng, đi qua ngồi xuống bên cạnh mẹ Kiều, tận đến bây giờ trong đầu cô vẫn mơ màng như cũ, còn đang cực kỳ khiếp sợ với những chuyện xảy ra trước đó.

"Bây giờ phim truyền hình thật sự càng ngày càng thái quá." Mẹ Kiều ngoài miệng chê bai nhưng thân thể lại rất thành thật, ánh mắt không hề rời khỏi bộ phim cẩu huyết  quá một giây: "Con nhìn xem, màn cầu hôn này phóng đại thật đấy."

Cầu hôn?

Nháy mắt Kiều Kiều nảy ra một suy nghĩ, "Cầu hôn cái gì?"

"Mẹ nói trên TV kìa." Mẹ Kiều không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái: "Kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ còn trông cậy vào ai đó cầu hôn với con sao? Đến một đối tượng cũng đều không có!"

Kiều Kiều: "…"

Có nên nói cho bà biết là một tiếng trước Lâm Viễn Chu vừa mới cầu hôn cô hay không.

Đối mặt với màn cầu hôn của Lâm Viễn Chu, câu trả lời của cô chính là cần thời gian để suy xét. Lâm Viễn Chu cũng tỏ vẻ thấu hiểu, chỉ nói, hy vọng cô có thể nhanh chóng suy xét.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Buổi tối Kiều Kiều nằm ở trên giường rất lâu, lại có chút mất ngủ, đến melatonin cũng không có tác dụng. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cô nghiêm túc mà tự hỏi trong tương lai mình muốn một cái cuộc sống như thế nào.

Lâm Viễn Chu nói nếu nhất định phải sống chung với người khác, anh hy vọng người kia chính là cô. Như thế còn cô thì sao, có phải cũng không phải anh thì không thể hay không?

Lúc mẹ Kiều ly hôn cô còn rất nhỏ, có lẽ chỉ tầm ba bốn tuổi, đến cả lý do ly hôn mẹ Kiều cũng chưa từng nói với cô. Cô cũng không tự mình đi hỏi thăm, sợ gợi lên chuyện buồn của mẹ Kiều.

Nhưng từ nhỏ cô đã biết, hôn nhân không phải là nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Đại khái đúng là như vậy, sau khi lớn lên quen biết người khác phái, cũng chưa từng có qua cái suy nghĩ muốn phát triển với đối phương, vì thế nên vẫn luôn một mình.

Chu Tiểu Á đã từng nói qua, cô như vậy chính là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn bởi vì từ nhỏ không có bố, thế nên về phương diện tình cảm nào đó vẫn luôn bị thiếu hụt, dẫn tới cô không có dũng khí bước vào mối quan hệ hai giới.

Bị mẹ Kiều sắp xếp xem mặt, nhưng vẫn luôn không hề gặp được người thích hợp, mà cái người gọi là thích hợp này rốt cuộc là dạng nào? Có lẽ từ trước đến giờ trong đầu cô căn bản cũng không hề có một bức họa cụ thể nào.

Sau này động tâm với Lâm Viễn Chu hoàn toàn là do lần trước ở bên ngoài, Thời điểm gặp nạn anh bỗng nhiên xuất hiện, bỗng dưng mang lại cho cô một chút cảm giác yên tâm.

Tình huống khổ ở lúc ấy muốn gửi tin nhắn cho anh có phải cũng là theo ý thức mà tìm an ủi ở đâu đó hay không?

Kiều Kiều nghiêng người dùng tay gối đầu, bỗng nhiên cảm thấy… Nếu không phải là với Lâm Viễn Chu, cô hình như đúng là không có dũng khí để bước vào cái ngưỡng cửa hôn nhân này.

Vì thế cô lăn lóc ngồi dậy, như là sợ bản thân đổi ý vậy, ánh trăng chiếu trên người cô, cô ôm điện thoại chậm rãi gõ phím. Vào rạng sáng lúc 1 giờ mười ba phút, gửi cho Lâm Viễn Chu một tin nhắn wechat [Tôi đồng ý.]

Vốn tưởng ít nhất anh cũng phải đến ngày mai mới có thể nhìn thấy tin nhắn vậy mà rất nhanh cô đã nhận được trả lời [Tôi biết rồi, ngủ ngon.]

Một đêm này, Kiều Kiều trước sau mang theo một tâm tình cực kỳ vi diệu. Lần đầu tiên trong đời cô dùng hết can đảm để từ chối, chính là từ chối Lâm Viễn Chu.

Lần thứ hai cô dùng hết cảm làm ra chuyện cực kỳ hoang đường, chính là kết hôn với Lâm Viễn Chu.

Dường như mỗi chuyện liên quan đến can đảm để quyết định đều có liên quan đến anh.

Thật sự rất kỳ diệu.

***

Nhưng mà hôm sau chính là cuối tuần, Lâm Viễn Chu vậy mà lại không có chút động tĩnh nào, vốn Kiều Kiều muốn nói với mẹ chuyện này, như thế ngược lại không tiện mở miệng.

Cô thậm chí còn hoài nghi có phải Lâm Viễn Chu trêu đùa cô chơi một chút hay không?

Ngày thứ hai đi làm, khó có được trời ngày nhiều mây, không khí cả ngày đều âm u khiến người ta không thể nhấc lên nổi tinh thần. Đến buổi chiều tan học, trong chốc lát mưa liền kéo đến tầm tã, màn mưa giăng kín. Ở cổng trưởng đầy học sinh, phụ huynh và người qua đường đang chen nhau vội vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!