Chương 11: (Vô Đề)

Ngày hôm sau Kiều Kiều đi đến nhà xuất bản truyện tranh, có chút vấn đề về bản quyền cần phải thương lượng. Chu Tiểu Á phụ trách tiếp đón, sau khi kết thúc hai người cùng nhau ăn trưa. Kiều Kiều không thể tránh né mà nói ra chuyện này, đến cả Chu Tiểu Á sau khi nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ cạn lời: "Mẹ nó. Người này cũng quá mức ngay thẳng rồi! Cậu nghe xong thì phản ứng thế nào?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Kiều suy nghĩ lại tình huống hôm qua: "Tớ nói với anh ta là tớ không thích."

Tưởng tượng đến trường hợp xấu hổ đó, Chu Tiểu Á thật sự không biết nên khóc hay cười: "Vị đội trưởng Lâm này thật sự là một vị thần."

Có phải thần hay không thì không biết, nhưng khiến người ta tức chết là sự thật.

Đến Kiều Kiều cũng không muốn nhớ lại tâm trạng khi đó, mỗi ngày đều bận rộn giúp anh dắt chó đi dạo, quả thật đúng là có chút buồn tẻ. Người ta còn thiếu chút nữa liền cho là cô thích em trai nhà người ta...

"Thật ra cái này cũng không thể trách anh ta." Chu Tiểu Á phân tích cho cô một lượt, "Dù sao anh ta còn chưa từng thấy cậu đối xử thân thiết với ai như thế. Hơn nữa nhìn cách nói kia cũng là xuất phát từ ý tốt, sợ cậu bị tổn thương."

Chu Tiểu Á nói đến đây, đột nhiên nhanh trí, "Nghĩ như thế thì, anh ta có phải đang ghen tị hay không!"

Kiều Kiều cảm thấy không có khả năng, hôm qua khi anh nói chuyện này bộ dạng trấn định tự nhiên đó, nói là có ý tốt nhắc nhở, còn nhắc tới quá khứ. Nghĩ như thế, vẫn có chút uể oải, có lẽ sau lần đó từ chối anh, anh liền thực sự đặt cô ở vị trí bạn bè.

Hai người cùng nhau ăn cơm tại phụ cận nhà xuất bản, lúc tạm biệt, Kiều Kiều nhận được điện thoại do Lão Đào gọi tới. Hoá ra sau khi Lâm Viễn Chu bị thương, bà ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn hỏi Kiều Kiều một chút có tiện đi thăm hay không.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bản thân Kiều Kiều không tự làm chủ được, đành phải nói cần trưng cầu ý kiến của Lâm Viễn Chu trước.

Lão Đào đương nhiên hiểu, lười nói vẫn luôn ám chỉ: "Cô giải thích tốt giúp tôi một chút, không thăm hỏi thì trong lòng tôi thực sự rất băn khoăn."

Kiều Kiều thật sự rất hiểu, nhưng ở trong lòng cũng đoán được đáp án tám phần là không thể. Lâm Viễn Chu thực sự không thích người xa lạ đến nhà anh.

Cô ôm hợp đồng, đứng ở ven đường chuẩn bị gửi tin wechat cho Lâm Viễn Chu, đang lúc tìm cớ tạm biệt biên tập, có một chiếc xe chậm rãi ngừng trước mặt cô.

***

"Trùng hợp vậy?" một giọng đàn ông truyền thấy mang theo ý cười rất nhỏ.

Kiều Kiều nương theo âm thanh nhìn qua, trong đầu thật sự hiện lên hai chữ "nghiệt duyên".

Lâm Dật Sanh lái chiếc xe thể thao, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ xe, cực kỳ có hứng thú mà đánh giá cô: "Chị ở đây làm gì thế?"

Kiều Kiều thuận tay gửi wechat đã soạn xong qua, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Làm việc."

Lâm Dật Sanh cảm thấy cô gái này quả thật giống với anh trai nhà mình, nói rất ít, còn rất dễ để mặt lạnh. Cậu vung tay lên: "Lên xe đi, tôi đưa chị đi."

"Không cần đâu." Kiều Kiều cho là cho dù mình không có ý tứ kia với Lâm Dật Sanh nhưng vẫn nên bảo trì khoảng cách bình thường, hai người cũng chưa thân thiết đến mức cô có thể tùy ý lên xe của cậu.

Cô chỉ về phía trước: "Tôi ngồi tàu điện ngầm, rất gần."

Lâm Dật Sanh tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt kinh ngạc, "Trông tôi rất dọa người sao? Đi tàu điện ngầm bây giờ rất đông người."

Nói xong cũng không đợi Kiều Kiều phản đối, lập tức đi qua nửa ôm nửa kéo người tới ghế phụ lái, "Không cần khách khí, chị là bạn của anh trai tôi, thì cũng là bạn của tôi."

Nếu đã bị đưa lên xe thì Kiều Kiều cũng không làm ra hành vi vô vị như giãy giụa, vừa hay điện thoại vang lên, hẳn là Lâm Viễn Chu trả lời wechat. Quả nhiên nội dung cực kỳ ngắn gọn: "Không cần đâu, bảo bà ấy không cần để ý."

Được rồi, đã đoán trước được.

Lâm Dật Sanh nhướng mày: "Anh trai tôi?"

"... Ừm."

Lâm Dật Sanh thần bí mà cười, "Quan hệ của chị với anh trai tôi thật tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!