Chương 8: (Vô Đề)

Lần đầu tiên anh cảm nhận được một cách cụ thể sự tàn khốc của cái nghèo.

Khi Sở Du Du cẩn thận đưa ra chiếc thẻ có ba mươi vạn, nói đó là "kho báu riêng" của cô, ngoài cảm động, anh còn không thể không bật cười chua chát.

Cả làng của anh góp lại còn chưa đủ năm vạn, vậy mà cô lại nói ba mươi vạn chỉ là tiền để dành riêng.

Sự cách biệt gần như mang tính châm biếm ấy đã cắm sâu vào lòng anh khi ấy, khiến anh sau này khi khởi nghiệp luôn liều mạng lao về phía trước, chỉ để bù đắp cho khoảnh khắc yếu thế trước Sở Du Du năm đó.

Sau khi kết hôn, anh rất thích cảm giác tiêu tiền vì Sở Du Du.

Thấy cô đeo sợi dây chuyền anh mua, xách chiếc túi anh tặng, vui vẻ nhào vào lòng anh gọi "chồng ơi", anh cảm thấy có động lực xuất phát từ tận đáy lòng, như thể bản thân đã mạnh mẽ đến mức chẳng điều gì có thể đánh gục được.

Anh biết mẹ mình đôi lúc nói chuyện với cô rất quá đáng.

Nhưng anh cảm thấy, chuyện đó cũng chẳng có gì to tát.

Những người sống ở tầng đáy xã hội quá lâu, ít nhiều đều có sự cộc cằn và công kích. Không cộc cằn thì không thể giành lấy cơ hội trong nguồn tài nguyên hạn hẹp.

Dù sao đó cũng là mẹ anh.

Sở Du Du nên bao dung.

Thực tế, cô xác thực đã làm vậy. Tuy thỉnh thoảng vẫn tủi thân rơm rớm nước mắt, nhưng cuối cùng cũng chỉ hít hít mũi, nói nhỏ:

"Lần này bỏ qua nhé, nhưng lần sau anh phải giúp em đó!"

Anh đã đồng ý.

Nhưng trước khi kịp đứng về phía cô trong mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, Giản Tân Như lại bất ngờ xuất hiện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ta khóc lóc thảm thiết tìm đến anh cầu cứu.

Với Giản Tân Như, lòng anh luôn phức tạp.

Hồi còn đi học, vì là đồng hương và bạn cùng cấp ba, hai người vốn thân thiết.

Anh luôn cho rằng, tuy chưa nói rõ, nhưng giữa anh và Giản Tân Như có một thứ ăn ý không cần lời.

Cô và anh có hoàn cảnh xuất thân giống nhau.

Lớn lên trong nghèo khó, nhưng cắn răng cố gắng, từng bước một vươn vào được ngôi trường danh tiếng này.

Anh không ngờ, từ miệng của Sở Du Du, lại nghe được câu trả lời rằng: "Chỉ là đồng hương kiêm bạn học."

Điều đó khiến anh hơi bức bối.

Anh biết, thời gian đó có một tên thiếu gia bản địa đang điên cuồng theo đuổi cô.

Nhưng cảm giác bức bối đó cũng chỉ kéo dài trong chốc lát.

Không phải vì cảm thấy bị phản bội trong tình yêu, mà là nỗi khó chịu và nhục nhã khi một người bạn đồng hành lại từ bỏ mình sau khi cân nhắc thiệt hơn.

Nửa năm trước.

Giản Tân Như bất ngờ gọi điện đến, nghẹn ngào hỏi anh có thể giúp cô một tay không, anh thực sự đã sững người trong khoảnh khắc ấy.

Người từng chọn rời bỏ anh năm đó, nay lại trong đau khổ tuyệt vọng mà cầu xin anh, từng câu từng chữ đều mang theo sự dè dặt và hoang mang bất an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!