Chương 7: (Vô Đề)

08

Tối hôm đó, người giúp việc được nghỉ, Quý Triệt đi đến phòng gym.

Tôi thấy hơi đau đầu, nên đã lên giường ngủ sớm.

Lúc tỉnh dậy, cảm giác mình đang sốt rất cao, cả người choáng váng quay cuồng, vô cùng khó chịu.

Nhìn điện thoại, đã là mười một giờ đêm.

Tôi cố gắng gọi điện cho Quý Triệt trước.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Không ai bắt máy.

Tôi lập tức gọi 120, và báo mật khẩu cửa nhà.

Khi tỉnh lại trên giường bệnh, Quý Triệt đang ngồi cạnh giường tôi.

Thấy tôi mở mắt, anh ta bỗng có phần hoảng hốt ôm chầm lấy tôi, giọng run rẩy.

"Du Du, xin lỗi em, tối qua lốp xe anh bị xì phải đi sửa, không kịp về nhà, may mà em tự gọi 120. Bác sĩ nói nếu chậm chút nữa là rắc rối lớn rồi."

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.

"Em không sao rồi, anh mau đi làm đi."

Anh có chút không thể tin nổi.

"Du Du, anh là chồng em, em nhập viện thì đương nhiên anh phải ở bên em. Dạo này em rốt cuộc làm sao vậy…"

Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Khi Quý Triệt gục ngủ bên mép giường, tôi nhìn thấy bài đăng mới của Giản Tân Như trên vòng bạn bè.

[Cún con tối qua bị rối loạn tiêu hóa, may mà có ai đó chỉ với một cuộc gọi đã lập tức đến đưa đi khám. Đi một vòng lớn, hóa ra người sẽ xuất hiện vào thời khắc quan trọng, mãi mãi vẫn luôn ở đó.]

Hình đính kèm là chú chó Golden đang ngủ trên đùi ai đó.

Khuôn mặt người đó hơi mờ.

Nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra — là Quý Triệt.

Lúc nãy khi kiểm tra, bác sĩ nói điện thoại của tôi nhận được cuộc gọi từ người có tên "chồng

"lúc hơn một giờ sáng, khi đó anh ta mới biết tôi đang ở bệnh viện và vội vàng chạy đến. Nói cách khác, Quý Triệt là đến hơn một giờ sáng mới về đến nhà, mới phát hiện tôi không có ở đó. Tôi nhìn khuôn mặt khi ngủ của Quý Triệt. Vất vả cả đêm, chắc là mệt lắm rồi. Trước khi ngủ, anh vẫn cúi đầu nhắn tin liên tục, vẻ mặt nặng nề, mang theo chút bức bối. Tôi khẽ động lòng, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của anh. Mật khẩu vẫn chưa đổi. Là mật khẩu tôi từng"bá đạo" đặt — ngày sinh nhật của tôi.

Sau khi mở khóa điện thoại, hiện ra ngay là giao diện WeChat của anh.

[Sao anh có thể rút lui vào lúc đó chứ!]

[Cô ấy yêu anh quá nhiều, nếu lỡ như cô ấy sống không nổi, anh không thể tàn nhẫn như vậy.]

[Nếu khi đó em không rút lui, anh có từng nghĩ chọn em không?]

[… Đã từng]

.......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!