Chương 3: (Vô Đề)

Nửa năm trước, Giản Tân Như ly hôn.

Cô ta từng vội vã kết hôn với một cậu ấm sống bằng tiền cho thuê nhà,  nhưng sau hôn nhân lại bị phản bội, bạo hành, không những mất con mà còn bị nhà chồng hãm hại, buộc phải ra đi tay trắng.

Vẻ mặt tiều tụy, cô ta tìm đến Quý Triệt.

Đối với người con gái đầu tiên khiến trái tim mình rung động thuở hàn vi, đàn ông khó tránh khỏi có phần cảm xúc khác biệt, lần đầu nhận được cuộc gọi từ cô ta, Quý Triệt đã thất thần.

Có lẽ vì muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa, hoặc muốn thể hiện sự thành công hiện tại, anh ta đã dốc lòng giúp đỡ cô ta.

Suốt nửa năm qua, anh gần như gác lại mọi công việc, chủ động bỏ tiền thuê luật sư, chạy đôn chạy đáo thu thập bằng chứng, cùng đến nhà chồng cô ta đàm phán, thậm chí còn cùng đón lễ với con cô ta.

Ban đầu, tôi đã chủ động bày tỏ sự không thoải mái của mình.

Anh nhìn tôi đầy thất vọng, giọng trầm xuống:

"Giản Tân Như là đồng hương, cũng là bạn học cũ của chúng ta, một người phụ nữ bị bạo hành, bị cướp con, cùng đường đến mức sống không nổi nữa, anh giúp cô ta, chẳng phải là điều nên làm sao?"

Thế là, tôi hết lần này đến lần khác bị anh bỏ lại, hết lần này đến lần khác không liên lạc được với anh, để rồi nhìn thấy anh trong bài đăng của Giản Tân Như.

Ví dụ như bóng lưng cùng cô ta đi xem nhà, chiếc áo vest đặt trên sofa nhà cô ta, hay bốn bàn tay cùng chơi đùa với chú chó Golden.

Dần dần, tôi không nói gì nữa.

Quý Triệt không về, tôi tự mình đi ngủ sớm.

Ngày lễ anh đi công viên với cô ta và con, tôi thì tự mua cho mình chiếc túi thật đắt tiền.

Những bài đăng của Giản Tân Như không còn khiến tôi gợn sóng, thậm chí suýt chút nữa còn quen tay bấm like.

Quý Triệt rất hài lòng với sự thấu hiểu của tôi, chủ động tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn làm quà.

Tôi cũng biểu lộ sự bất ngờ và xúc động như những gì nên có khi nhận quà, nhưng khi anh cúi đầu định hôn tôi, tôi theo phản xạ khẽ ho hai tiếng để tránh đi.

Lúc đó, anh sững lại.

Trên mặt lộ ra một tia biểu cảm phức tạp.

Và cũng từ ngày hôm đó, tôi kinh hoàng nhận ra một chuyện: Hình như… tôi không còn yêu Quý Triệt nữa.

Nhận thức đó khiến tôi thoáng chốc hoảng loạn mất phương hướng.

Thảo nào tôi vô cớ kháng cự tiếp xúc thân thể với anh ta;

Thảo nào tôi nghe giọng anh ta lại thấy áp lực;

Thảo nào tôi thậm chí còn ngửi thấy một mùi lạ không thể gọi tên từ quần áo anh ta vừa giặt xong.

Thì ra, tôi đã không còn yêu anh ta nữa rồi.

Nhưng tôi không biết phải làm sao.

Ly hôn ư? Lý do là gì?

Hết yêu rồi?

Nhưng hôn nhân đâu phải chuyện trẻ con, huống chi lý do này chắc chắn sẽ chẳng có ai tin. Trong mắt tất cả mọi người, tôi yêu Quý Triệt đến c.h.ế. t đi sống lại.

Bao gồm cả Quý Triệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!