Chương 5: (Vô Đề)

Cả căn phòng im phăng phắc, không ai dám lên tiếng, chỉ có những ánh mắt lặng lẽ đổ dồn về phía tôi.

Trong ánh mắt ấy chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp, khiến tôi xấu hổ và nhục nhã đến muốn độn thổ.

Tôi bám chặt lấy mặt bàn, tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

Tần Vô Nguyệt ngồi bên cạnh, thản nhiên mỉm cười:

"Đương nhiên, chuyện này các cô không cần phải viết vào bài phỏng vấn, đúng không?"

"Vâng... vâng, đây là chuyện riêng của thầy và cô Triệu, chúng tôi sẽ không viết vào đâu."

Chị Trần vội vàng đáp:

"Video và ghi âm, về chúng tôi sẽ xóa hết."

Tần Vô Nguyệt không nói gì, đan hai tay vào nhau, chống cằm, cười:

"Hôm nay đến đây thôi."

Trợ lý của anh ta đứng dậy, khách sáo tiễn những người khác ra về.

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà lờ đi việc tôi vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tần Vô Nguyệt, anh ta vẫn ngồi yên, chỉ quay sang nhìn tôi: Sao, hận tôi lắm à?

Tôi chậm rãi thở hắt ra:

"... Chuyện này còn chưa xong sao? Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Triệu Nguyệt, cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu? Ngủ với tôi một lần là có thể đổi lấy một buổi phỏng vấn độc quyền à?"

Anh ta mỉa mai,

"Đừng có tự cao quá. Tôi muốn cô nghỉ việc, đến bên cạnh tôi, để tôi sai bảo."

Tôi im lặng, không nhìn anh ta, chỉ nhìn xuống mặt bàn.

Ánh nắng rọi vào, bụi bay lấp lánh. Anh ta quá hiểu tôi. 

Tôi thậm chí không thể giống như những nữ chính trong các tiểu thuyết rẻ tiền kia, nói với anh ta về sự tự lập, hoặc lý tưởng cao đẹp. 

Bởi vì công việc hiện tại không phải thứ tôi yêu thích. 

Bởi vì anh ta đã chứng kiến rõ ràng tôi đã phải lăn lộn, đánh mất lòng tự trọng như thế nào, để sống một cuộc đời tệ hại.

"Tôi đã đối xử rất tốt với cô rồi."

Anh ta lười biếng nói:

"Triệu Nguyệt, những thứ tôi có thể cho cô bây giờ, cả đời này cô cũng không kiếm được." 

"Giải quyết mọi chuyện xong xuôi trong hôm nay, tôi không có kiên nhẫn chờ đến ngày mai đâu."

Tôi về công ty nộp đơn xin thôi việc, bàn giao lại công việc đang dang dở. 

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ, không ai gây khó khăn cho tôi. 

Chỉ khi tôi rời đi, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào lưng tôi, như muốn đốt thủng cả quần áo tôi mặc. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!