Đêm đó, Tần Vô Nguyệt bị sốt cao.
Có lẽ do uống quá nhiều rượu, anh ta sốt đến toàn thân nóng bừng, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Tôi nghĩ có lẽ ký ức của anh ấy cũng vì thế mà lẫn lộn.
Anh ấy vừa nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, bảo tôi đừng sợ.
Lại nói đợi ký hợp đồng xong, ra album đầu tiên, kiếm được tiền, sẽ mua nhẫn cầu hôn tôi.
"Vậy mua cái nhẫn ngọc bích mà hôm đó mình đi qua cửa hàng, em nhìn thấy đó."
Khóe môi tôi cong lên rất khẽ:
"Nhưng em không thích cái đó."
"Chắc chắn em thích, anh thấy em nhìn nó mấy giây liền."
Anh ta sốt cao, giọng nói cũng trở nên mơ hồ:
"Đồ em thích, sẽ không tự chủ mà nhìn nhiều hơn, giống như rất lâu trước kia, mỗi lần anh đi ngang qua cửa nhà em, em đều lén lút nhìn anh."
Tôi không nói gì nữa.
Trong ảo giác, dường như tôi quay về những năm tháng xa xôi, khi còn nhỏ tôi quỳ trong sân, khóc lóc bò về phía trước, cành liễu của mẹ tôi vẫn quất từng roi lên lưng tôi.
Mẹ tôi mắng tôi là đồ đòi nợ, nếu không phải lúc sinh tôi làm tổn thương thân thể, không thể sinh con trai nữa, thì cha tôi cũng sẽ không bỏ rơi chúng tôi để cưới vợ bé ở thành phố.
Tôi lăn lê bò trườn chạy đến cửa, những viên sỏi nhỏ sắc nhọn đ.â. m vào đầu gối, cọ xát đến mức m.á. u thịt lẫn lộn.
Đúng lúc này, Tần Vô Nguyệt đi ngang qua cửa, anh ấy kéo tôi từ dưới đất đứng dậy, chúng tôi cùng nhau chạy về phía trước, phía sau còn có người cha say xỉn thua bạc đang đuổi theo đánh anh ấy.
Con đường trong thôn chưa được sửa, bước chân lên bụi đất bay mù mịt, sặc sụa ho, tầm nhìn trước mắt cũng mờ mịt.
Tần Vô Nguyệt mặc quần áo cũ do anh họ thải ra, dính đầy dầu mỡ, tay áo và gấu áo đều bung chỉ, váy của tôi cũng vậy.
Dưới chân núi ở cuối thôn, trong căn nhà cũ nát tứ phía lộng gió, có một người mù què sống ở đó.
Người ta nói khi còn trẻ ông ấy theo đuổi âm nhạc, nhưng không nổi tiếng, ngược lại còn bị người ta đánh gãy chân.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trong nhà ông ấy có một cây đàn guitar rất cũ kỹ, Tần Vô Nguyệt học đàn từ ông ấy.
Tất cả những gì chúng tôi có trong cuộc đời, dù ít ỏi, đều lớn lên từ những thứ rách nát này.
Tôi cũng học đàn, nhưng không có chút năng khiếu nào, học rất tệ, ông lão mù nghe mà chỉ biết lắc đầu.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Tần Vô Nguyệt, chúng ta có thể rời khỏi đây không.
Anh ấy cũng không chắc chắn, nói rằng thầy giáo nói, nếu thi đậu cấp ba, có thể học ở huyện, nếu thi đậu đại học, có thể lên thành phố.
Trong thôn có trường học, chúng tôi cũng đi học, nhưng học rất tệ, thầy giáo nói có lẽ lên cấp ba tôi sẽ rất khó hiểu được những môn học cơ bản.
Tần Vô Nguyệt cũng vậy, nhưng may mắn là anh ấy có năng khiếu học nhạc, chỉ cần nghe vài lần là có thể đàn lại toàn bộ bài.
Năm mười sáu tuổi, có hai chuyện xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!