Tên của vết sẹo ấy là Nam Kiều.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Từ nhỏ, Nam Kiều đã là một đứa trẻ ngoan, luôn biết nghe lời. Bởi vì Nam Nhất Sơn mà sáng ngày nào cũng phải ăn cơm ở nhà cô Ba.
Cô Ba có chút so đo tính toán, cô cũng chỉ quy củ ăn cơm, sau bữa ăn thì chủ động rửa chén, lau bàn.
Dần dà, tính tình trở nên nhẫn nhục chịu đựng.
Nam Kiều ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn ở sau lưng Thẩm Thiến, ngoan ngoãn làm theo lời của giáo viên, trở thành một nữ sinh nhỏ khiêm tốn.
Bởi vì cô không có tiền để kiêu căng.
Cho nên, một Nam Kiều như thế, có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân và Cận Viễn lại có quen biết.
Kỳ thật, đến nay cũng đều là cô biết Cận Viễn.
Hai người một người sống ở phía nam của thị trấn Ngô, một người sống ở phía Bắc. Trong mắt thầy cô, Nam Kiều là một nữ sinh tốt, còn hắn là điển hình cho dạng người bất hảo.
Nghe nói sau khi sinh ra Cận Viễn, ba mẹ hắn liền ra ngoài làm việc, hắn chỉ có một người bà.
Về sau, năm hắn học sơ trung, bà hắn bị trúng gió trở nên tê liệt, mất đi năng lực tự chăm sóc bản thân, cả người cũng không thanh tỉnh.
Cũng năm đó, Cận Viễn thôi học, bắt đầu cùng Mập Mạp, Mùa Xuân chơi nhạc Rock n
"Roll. Sau đó liền trở thành thiếu niên bất lương mà người người khi gặp đều nói:"Cách xa hắn một chút."
Thời điểm Nam Kiều chính thức quen biết hắn chính là năm sơ trung đó.
Mùa hè ấy, cô còn tết tóc đuôi ngựa, cái trán trơn bóng phơi ra ngoài.
Trường học tổ chức cho học sinh thăm viếng cộng đồng mẹ goá con côi và người già ở thị Trấn Ngô. Nam Kiều và Thẩm Thiến vừa vặn bị phân đến nhà của Cận Viễn.
Đó là một căn nhà đơn sơ đến chút rách nát, hai phòng ngủ hai phòng khách, bà của hắn nằm trên giường, màn cửa đóng chặt, không khí phòng ăn ẩm ướt, còn có mùi vị ẩm mốc khác thường.
Nam Kiều và Thẩm Thiến nhìn nhau, thử nói chuyện với bà ấy. Nhưng ánh mắt của bà đục ngầu, là không biết hai người đang nói cái gì.
Sau đó, Thẩm Thiến giúp đỡ dọn dẹp phòng ốc, còn Nam Kiều cẩn thận ngồi bên giường, xoa bóp chân tay cho bà.
Cận Viễn trở về.
Hắn trông thấy trong nhà có thêm hai người, một đứng ở trước TV cầm ảnh gia đình, một ngồi bên cạnh bà mình không biết đang làm gì.
Bỏ ra! Hắn bước một bước dài, cướp đi khung hình trong tay Thẩm Thiến, toàn thân áp chế kích động.
"Ối, cái người này..." Thẩm Thiến không hiểu chuyện gì, Làm gì hung dữ vậy?
Ngay sau đó, Cận Viễn đi tới bên cạnh Nam Kiều, kéo cô rời khỏi giường của bà. Bộ dáng giống như thú dữ ăn thịt, hắn che bà mình lại, mang theo địch ý từ trên cao nhìn xuống cô:
Tránh ra!
Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ.
Bởi vì bị anh đột ngột kéo mạnh một phát, Nam Kiều lảo đảo suýt chút trượt chân vì cái ghế bên cạnh.
Thẩm Thiến nổi giận đùng đùng vọt lên, một tay kéo Nam Kiều ra sau lưng mình che chở, cả giận nói:
"Anh cũng không biết tốt xấu quá rồi! Chúng tôi có ý tốt thay anh chăm sóc bà, giúp anh quét dọn phòng ốc bẩn thỉu, cũng giúp anh xoa bóp bả vai cái chân thối hoắc của bà ấy! Con mẹ nó anh không cảm ơn thì thôi, còn muốn lấy oán trả ơn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!