Anh đè lại vai cô, lực đạo không nhẹ, nói: Đừng cử động.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Dịch Gia Ngôn hỏi cô:
"Nam Kiều, em cảm thấy bản thân là người như thế nào?"
Nam Kiều trả lời:
"Một cô gái bình thường."
"Vậy em có muốn mình mãi tầm thường như vậy không?"
Cô nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn vàng ấm, Dịch Gia Ngôn quay đầu, khẽ cười:
"Nếu như em không giỏi giao tiếp, nhưng lại muốn hoà đồng với mọi người, vậy thì hãy cố gắng trở nên ưu tú."
Nam Kiều cái hiểu cái không nhìn anh.
"Trên đời này có hai loại người khiến cho người khác không tự chủ được muốn tiếp cận, loại thứ nhất là người khéo ăn nói, loại thứ hai..."
Dịch Gia Ngôn nháy mắt mấy cái:
"Là người giỏi giang."
Một khi bạn đủ giỏi, mặc kệ bạn lạnh lùng bao nhiêu, đều sẽ có người chen chúc như vịt muốn gần gũi bạn. Đến lúc đó, cho dù bạn không giỏi ăn nói cũng không thành vấn đề.
Nam Kiều trở nên càng ngày càng cố gắng.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, cô một lòng chỉ đọc sách tu tâm [1], bỏ ra phần lớn thời gian vào việc học tập.
Cô cũng không ngại da mặt mỏng mà không dám đi hỏi bài Dịch Gia Ngôn nữa.
Rất nhiều đêm, Nam Kiều rất vui vẻ tìm những dạng đề không biết làm, sau đó có thể đường hoàng đứng sát vách cửa, nghiêng đầu vào và cười híp mắt:
"Anh Gia Ngôn, đề này em không biết làm."
Dịch Gia Ngôn không làm thầy giáo thật sự đáng tiếc.
Anh không sợ phiền phức, cầm trong tay sách bài tập của cô, dễ dàng giảng giải những dạng đề cổ quái. Thỉnh thoảng, anh còn nhíu mày một chút, thần sắc chuyên chú vừa nhìn giấy vừa động não suy nghĩ cách giải.
Nam Kiều luôn luôn yên lặng nhìn anh, lâu hơn một chút liền xuất thần.
Vì sao lông mày và đôi mắt của anh luôn cất giấu nhiều cảm xúc như vậy? Lúc suy nghĩ sẽ nhíu lại, khi tìm ra lời giản sẽ giãn ra, giống như đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, lúc này đều băng tiêu tuyết tan [2].
Dịch Gia Ngôn đem bút và sách trả lại cho cô,
"Còn gì không hiểu không?"
Nam Kiều lắc đầu, trong lòng lại rất thất vọng.
Cô tình nguyện không muốn Dịch Gia Ngôn thông minh như vậy, không muốn nhanh như vậy đã giải được đề của mình. Đến lúc đó, cô có thể ở lại lâu hơn, nhìn anh lâu hơn.
Sau đó là sự kiện Từ Hi Cường chuyển trường.
Nam Kiều không hiểu vì sao cậu ta lại muốn chuyển trường, cũng từng hoài nghi nguyên nhân có dính dáng tới Dịch Gia Ngôn. Nhưng khi đề cập chuyện này với anh, Dịch Gia Ngôn chỉ nghi hoặc hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!