Anh có chút dụng tâm mà nhìn xem cô, sau đó chậm rãi mỉm cười: Rất xinh đẹp.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Nam Kiều đột nhiên có tiền tiêu vặt.
Ngày đó, cô cùng Dịch Gia Ngôn trở về nhà. Sau đó, anh cùng Dịch Trọng Dương nói gì đó. Sáng thứ hai, Nam Kiều lúc ra ăn điểm tâm bỗng phát hiện chỗ ngồi của mình có đặt một xấp tiền nhỏ.
Mẹ của cô bưng sữa bò đặt trên bàn, sờ sờ đầu cô:
"Anh trai Gia Ngôn của con nói: con bây giờ cũng lớn rồi, nên có tiền tiêu vặt của riêng mình. Con đếm thử xem, cả ngày mẹ bận bịu cho người bớt cái này thêm cái kia trong nhà nên quên mất chuyện cho con chút tiền.
Đây là của chú Dịch đưa con, sau này cứ đến cuối tuần, con có thể tìm ông ấy để lãnh lương."
Nam Kiều nhìn xấp tiền trên bàn, hô hấp tựa hồ có chút căng.
Đến tận bây giờ... đến tận bây giờ cô cũng chưa từng tự do như vậy mà tiêu tiền.
Từ nhỏ tới lớn, đến kỳ hạn nộp học phí cũng chính là đến lúc Nam Kiều buồn bực nhất, khổ sở nhất.
Cô phải thức thật khuya, đợi đến nửa đêm mới nhìn thấy Nam Nhất Sơn người vương khí lạnh, say khướt trở về. Cô không thể không nhút nhát mà nói:
"Ba ơi, ngày mai đến hạn nộp học phí. Giáo viên chủ nhiệm nói: nếu lại không nộp học phí, trường học không có cách nào phát sách vở cho con..."
Cô phải lặp đi lặp lại nhiều lần, ông mới nghe ra ý tứ kia trong cơn say.
"Tiền, tiền, tiền, lại là tiền!" Nam Nhất Sơn hùng hùng hổ hổ sờ túi, phát hiện chính mình cũng không rõ còn bao nhiêu tiền.
Ông chỉ có thể loạng choạng ném cho Nam Kiều một bao tiền, nói:
"Tiền bồi thường công hàng, mày cầm đi! Dù sao khi tao rỗng túi, mày cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc [1]!"
Thật ra, Nam Kiều biết ông phải trấn thủ nhà máy, chỉ một tháng tiền lương thế này làm sao đủ cho cô đóng học phí?
Tiền sinh hoạt và tiền học phí đều là mẹ cô gửi tới, ông lại cầm hơn một nửa để tiêu vào rượu chè.
Trong lúc cô đang xuất thần nhớ lại chuyện trước kia, Dịch Gia Ngôn từ trong phòng ngủ đi ra. Anh đeo một cái balo chuyên dụng để vận động, trên người vận một bộ quần áo thể thao màu đỏ, trong tay cầm cái nón lưỡi trai màu đen.
"Dì, hôm nay con có hẹn với bạn học đi đánh tennis, sẽ không ăn sáng ở nhà."
Giọng nói của anh giống như ánh nắng buổi sớm, từng chữ rõ ràng rót vào tai cô.
Đi qua bàn ăn, bỗng nhiên Dịch Gia Ngôn quay lại, đưa tay cầm lấy ly sữa bò đã pha cho mình, uống một hơi cạn sạch.
"Thật xin lỗi, tối qua nên nói cho dì biết, phiền dì đã làm nốt cả phần của con." Anh ngượng ngùng cười với người phụ nữ phía đối diện, sau đó thuận tay vỗ vỗ vai Nam Kiều:
"Hôm nay có bận gì không?"
Nam Kiều sững sờ:
"Hôm nay... không có hẹn gì cả..."
Dịch Gia Ngôn lập tức cười lên, chỉ chỉ chồng tiền bên tay trái cô:
"Mời bạn học ra ngoài dạo phố một chút đi, sẵn tiện mua mấy món con gái thích, cài tóc, còn có quần áo đẹp."
Anh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói câu Sắp không kịp rồi., dáng người anh thẳng tắp, mang theo balo đi ra cửa.
Trước khi Dịch Gia Ngôn rời khỏi, Nam Kiều phất phất tay, cười đến đẹp đẽ như nắng xuân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!