Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thời điểm Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm ra khỏi rạp chiếu phim ô tô đã là chín rưỡi tối.
Thẩm Niệm Thâm muốn đưa Tôn Điềm Điềm về nhà, nhưng nhà quá xa, cô sợ anh không bắt được chuyến tàu điện ngầm nên không cho anh đưa về.
Vừa lúc mẹ đang dạo phố ở gần đó, cô liền gọi điện thoại kêu mẹ tới đón.
Mẹ Tôn nhận được điện thoại của con gái, chỉ vài phút liền lái xe tới.
Xa xa thấy con gái đứng ở cửa quán ăn Hối Phong, bên cạnh còn có mỗi cậu trai cao cao.
Con gái ngẩng đầu còn cậu trai cúi đầu, hai người không biết đang nói cái gì.
Mẹ Tôn ở xa xa nhìn, nhịn không được bật cười, lẩm bẩm:
"Thoạt nhìn cũng rất xứng đôi nha."
Bà ngừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe.
Tôn Điềm Điềm đang nói chuyện vơi Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu thấy mẹ tới, vội vẫy tay, Mẹ.
Mẹ Tôn đi qua, mặt đầy vẻ tươi cười.
Tôn Điềm Điềm vội vàng kéo tay mẹ, giới thiệu: Mẹ, đây là A Niệm.
Thẩm Niệm Thâm lễ phép gật đầu với mẹ Tôn, Chào dì.
Mẹ Tôn nhìn Thẩm Niệm Thâm, cười thực hiền lành,
"Xin chào, A Niệm, ở nhà Điềm Điềm rất hay khen cháu, quả nhiên là rất tuấn tú nha."
Tôn Điềm Điềm có chút kiêu ngạo,
"Tất nhiên là đẹp trai rồi."
Mẹ Tôn nói:
"Hai đứa ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì mẹ dẫn hai đứa đi, gần đây có một nhà hàng hải sản rất ngon."
Tôn Điềm Điềm nói:
"Tụi con ăn rồi, ăn bánh kem con làm."
Mẹ Tôn nghe lời này, đột nhiên bật cười, nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm,
"Hai đứa ăn rồi à? Ăn ngon không?"
Thẩm Niệm Thâm: Ăn rất ngon.
Mẹ Tôn cười nói:
"Vậy là tốt rồi, Điềm Điềm nhiều ngày ở nhà học với dì, vì làm cái bánh kem kia mà hơn ba giờ sáng mới xong."
Mẹ- Tôn Điềm Điềm lôi kéo mẹ, ý bảo bà đừng nói.
Thẩm Niệm Thâm nghe lời này liền ngẩn người, nhìn về phía Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm không muốn cho Thẩm Niệm Thâm biết chuyện cô rất vất vả làm cái bánh kem kia, nhỏ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!