Cô ấy là người mà tôi yêu thương nhất.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Trên đường rời khỏi bệnh viện, Dịch Gia Ngôn hỏi Nam Kiều:
Sao lại đánh nhau?
Vì cậu ấy mắng em.
Mắng cái gì?
... Kiều Nam không nói, ngậm chặt miệng.
Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện trên mu bàn tay của cô lúc nãy bị va chạm nên đỏ một mảnh. Thời gian qua lâu như vậy cũng không có dấu hiệu tan bớt, ngược lại còn có chút sưng đỏ và phồng lên.
Anh khẽ giật mình, giống như trong lòng minh bạch.
Cơm tối tiếp tục ăn ở Pizza Hut.
Vừa đi vào cửa lớn, Nam Kiều tò mò ngó Đông nhìn Tây, nhìn thấy trên bàn ăn của người khác toàn là món thoạt trông mới lạ.
Dịch Gia Ngôn hỏi:
"Trước kia chưa từng tới đây?"
... Không có. Cô thu mắt, mặt đỏ ửng.
Dịch Gia Ngôn cười lên, đưa thực đơn cho cô chọn:
"Nhìn thử xem muốn ăn gì?"
Giá niêm yết in trên thực đơn khiến Nam Kiều giật mình.
Cô chưa từng ăn qua món nào đắt như vậy. Thị trấn Ngô không có Pizza Hut, KFC hay là MacDonald cũng không. Cô chỉ đi một nơi gọi là phòng ăn Hamburger là cùng lắm.
Một cái hamburger bốn khối tiền cô cũng chê đắt.
Thế nhưng, chỗ này pizza nhỏ nhất cũng phải bốn mươi khối.
Nam Kiều đẩy thực đơn lại cho anh, nhẹ nói:
"Em không biết muốn ăn cái gì."
Dịch Gia Ngôn nhìn cô một chút rồi gật đầu:
"Vậy anh giúp em chọn."
Trong lúc chờ phục vụ đem món, Dịch Gia Ngôn cùng cô nói chuyện phiếm, hỏi cô trước kia ở thị trấn Ngô thích ăn cái gì.
Mì thịt bò.
Câu trả lời của Nam Kiều khiến anh dở khóc dở cười.
"Vì sao thích mì thịt bò?"
"Khi đó, buổi sáng ba em đều không có ở nhà, em ở nhà của cô Ba ăn cơm. Cô Ba không thích con gái ăn quá nhiều, còn nói ăn thịt sẽ béo lên, cho nên mỗi bữa em chỉ ăn nửa chén cơm, cũng... rất ít ăn thịt."
Nụ cười của Dịch Gia Ngôn nhạt đi một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!