Edit: Xiao Yī – .
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn trở về cùng nhau.
Từ trong phòng bếp, Hoàng Ngọc Lan bưng nồi sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người, thuận miệng cười hỏi:
"Ồ, hai đứa về cùng nhau hả?"
Nam Kiều lập tức trả lời:
"Con dạo nhà sách lâu quá, chợt nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần tới giờ cơm. Con sợ mẹ chuẩn bị xong xuôi cả bàn mà con vẫn chưa về tới nên đã gọi cho anh ấy, nói anh ấy tranh thủ thời gian.
Vừa hay anh ấy cũng xong việc nên lái xe tới nhà sách đón con, cho nên hai đứa con mới cùng nhau trở về.
"Từng câu từng chữ rõ ràng tường tận, thoạt nghe không có sơ hở. Hoàng Ngọc Lan buồn cười, liếc nhìn cô một cái,"Mẹ thuận miệng hỏi vậy thôi, con nói nhiều như thế làm gì chứ?Nam Kiều:...
"Cô quay đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, không ngờ bắt gặp ý cười trong mắt anh muốn tràn ra ngoài, giống như là đang cười trêu cô đã chột dạ vậy! Mặt Nam Kiều nóng lên, lầm bầm một câu:"Con lên phòng thay đồ cái đã.
"Hoàng Ngọc Lan đã trở vào trong bếp, hỏi vọng ra:"Không phải buổi tối đã nói sẽ đi xem phim à? Thay đồ chi nữa?
"Nam Kiều không đáp, đi thẳng lên phòng. Dịch Gia Ngôn đi theo sau lưng cô, cười cười không nói. Tới hành lang, Nam Kiều quay phắt người lại, khẽ quát anh:"Cười cười cười, có cái gì đáng cho anh cười đâu chứ? Em không giống anh thôi, da mặt dày như thế ai mà giống nổi?
Trong lòng em khẩn trương là chuyện bình thường mà!"
Dịch Gia Ngôn yên lặng gật đầu, tuy không nói gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
Nam Kiều bị nụ cười của anh đốt tới mức nóng lòng. Cô hơi hoảng, đưa tay bịt miệng anh, không cho phép anh cười nữa. Không ngờ, lòng bàn tay của cô đột nhiên nóng lên, là Dịch Gia Ngôn vươn lưỡi liếm một cái, mềm mại không mạnh.
Nam Kiều giật mình rụt tay về, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô nhìn anh chằm chằm, mắng:
"Anh, anh... Biến thái!"
Dứt lời, cô liền mở cửa chui vào phòng, sau đó còn kiên quyết chặn người lên cửa. Nhưng đứng dựa cửa được một lúc, cô lại không nhịn được che miệng cười trộm.
Che... Bàn tay...
Ai da, vừa rồi anh đã liếm qua chỗ này. Nam Kiều tranh thủ thời gian ngắm ngía lòng bàn tay của mình, sau đó liếc nhìn xung quanh không có ai, mới vụng trộm hôn lên chỗ đó một cái.
Cô không chê nha, tuyệt đối không ghét bỏ anh!
Nam Kiều cười đến đuôi mắt cong lên, trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả được.
Sau bữa cơm, mọi người theo như kế hoạch đã định, cùng nhau đi xem phim. Buổi sáng, Dịch Gia Ngôn đã đặt xong vé trên mạng, hàng ghế thứ sáu, bốn chỗ ngồi chính giữa. Họ xem một bộ phim đang hot gần đây, là phim của Đài Loan, tên là
"Thời thiếu nữ của tôi".
Đương nhiên, phim là do Nam Kiều và Hoàng Ngọc Lan cùng nhau chọn, hai cha con Dịch Trọng Dương không có quyền lên tiếng trong chuyện này.
Bởi vì buổi tối là thời gian mọi người đi chơi đông đúc, bộ phim lại hot, cho nên trước cửa vào rạp có một hàng dài người đã đứng xếp hàng từ lâu.
Dịch Trọng Dương hiếm khi đến những nơi chen chúc như vậy. Ông mặc quần áo có vẻ nghiêm túc, áo khoác màu đen, thoạt nhìn giống như một quý ngài nào đó vốn đi tham gia tiệc rượu nhưng lại nhầm qua đây.
Trong bốn người, ông là người đi trước, Hoàng Ngọc Lan đi theo sau, cuối cùng là Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn đứng sau lưng họ.
Nhìn thấy phim sắp chiếu, Dịch Gia Ngôn nói:
"Ba, con đi mua bắp rang và nước ngọt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!