Edit: Xiao Yī – .
Bởi vì xảy ra tập kích khủng bố, điện thoại của Dịch Gia Ngôn ban đầu rơi ở khách sạn, về sau không biết đã lạc ở đâu.
Trước khi rời khỏi Lyon, anh dẫn Nam Kiều đi mua điện thoại.
Dịch Gia Ngôn chỉ cần điện thoại có thể nghe, gọi, nhắn tin được, sau khi vào trong cửa hàng, anh không cũng không quá do dự mà chỉ vào mẫu mới nhất trong tủ kính, nói:
"Lấy giúp tôi cái này đi."
Mẫu đó giống hệt với cái mà anh đã mất.
Bỗng, Dịch Gia Ngôn nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu hỏi Nam Kiều:
"Điện thoại của em lúc trước từng bị rơi đúng không? Viền màn hình bị nứt."
Buổi sáng, lúc cô nói chuyện với Hoàng Ngọc Lan, anh có nhìn thấy.
Nam Kiều nhớ ra, có lẽ là khi ở hiệu sách, vì nhìn thấy tin tức khủng bố của nước Pháp nên rối trí, đã làm rơi điện thoại, có lẽ đã bị nứt màn hình vào lúc đó.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên viền màn hình có hai vết nứt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Dịch Gia Ngôn cầm nó lên xem, sau đó nói:
"Em cũng đổi một cái mới đi."
"Không cần đâu, chút rơi vỡ này không ảnh hưởng đến quá trình sử dụng của em."
"Là em không muốn mua mới, hay là muốn khách sáo với anh?" Dịch Gia Ngôn liếc mắt nhìn cô.
Đương nhiên là... Nam Kiều nháy mắt mấy cái,
"Khách sáo với anh mà thôi."
Dịch Gia Ngôn đối với điện thoại của mình không có quá nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Nam Kiều là con gái, anh liền muốn dụng tâm một chút.
Anh hỏi thăm nhân viên trong cửa hàng xem giới trẻ bây giờ thường yêu thích kiểu dáng như thế nào.
Nhân viên cửa hàng dùng tiếng Anh để trả lời anh, còn rất nhiệt tình gợi ý mấy mẫu điện thoại màu sắc tươi sáng, kiểu dáng cũng khá đẹp.
Dịch Gia Ngôn cầm hai mẫu nhìn thử một chút, rồi nghiêng đầu hỏi Nam Kiều: Em thấy sao?
Nam Kiều không nhìn hai mẫu mà anh và nhân viên cửa hàng đã chọn. Cô chỉ vào mẫu lúc nãy anh mua,
"Em cũng muốn mua giống thế."
Dịch Gia Ngôn chọn một cái màu đen, Nam Kiều chọn màu trắng. Nhân viên cửa hàng hỏi hai người có muốn đóng hộp hay không, anh đáp không cần, dùng luôn là được.
Ngoại trừ màu sắc, bên ngoài hai cái điện thoại gần như giống nhau như đúc. Nam Kiều hé miệng cười, sau khi ra khỏi cửa hàng liền nghiêng đầu hỏi anh:
"Uầy, anh có thấy giống điện thoại cặp không?"
Dịch Gia Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói:
"Nếu tính là điện thoại cặp, không chừng cả thế giới này có tận mấy vạn người cặp với chúng ta."
Nam Kiều muốn mắng anh chân sát phong cảnh [1], nhưng lại thấy khoé miệng của anh có chút cong lên. Đây là cười trộm đấy hả?
Một ngày sau, Dịch Gia Ngôn nhận lại hành lý và giấy tờ, sau đó cùng Nam Kiều trở về nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!