Edit: Xiao Yī – .
Hành lý của Dịch Gia Ngôn phải chờ xác nhận, một ngày sau mới có thể lấy được. Anh đưa Nam Kiều trở lại khách sạn trong khu thành cũ để nghỉ ngơi, lễ tân mỉm cười hỏi thăm:
"Anh chị muốn lấy một phòng trăng mật ạ?"
Mặt Nam Kiều đỏ lên, Dịch Gia Ngôn trả lời:
"Lấy cho tôi hai phòng một người."
Nam Kiều liếc anh một cái, trong lòng hơi thất vọng. Phòng một người tuy có không gian riêng, nhưng cô vẫn ngóng trông có thể cùng anh gần gũi một chút.
Vào trong thang máy, Nam Kiều cúi đầu nhìn bóng của cả hai đang trải dài dưới đất, hỏi:
"Lấy được hành lý rồi về nước luôn ạ?"
Ừ, lấy được rồi về.
Nam Kiều nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh,
"Em, khó khăn lắm em mới đến Lyon một chuyến, hay là anh dẫn em tham quan một chút đi?"
Dịch Gia Ngôn xoay đầu lại, hỏi ngược một câu:
"Em không định lên lớp nữa à?"
Nam Kiều nghẹn lời.
Lúc này, cô mới nhớ ra mình đã hai ngày không có lên lớp, cũng chưa xin nghỉ với giảng viên và giáo sư Chu. Điện thoại trước đó đã hết pin, cô và mọi người trong nước đều chưa liên lạc với nhau.
Quả nhiên, sau khi vào phòng cắm sạc, trên màn hình điện thoại có hơn mười hai cuộc gọi nhỡ.
Nam Kiều vội vàng mở nhật ký cuộc gọi, ba cái từ giảng viên, hai cái từ giáo sư Chu, bảy cái còn lại toàn bộ do mẹ cô gọi tới.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Dịch Gia Ngôn đẩy cửa đi vào, nhắc cô gọi về nhà, đỡ cho mọi người không liên lạc được hai ngày sẽ lo lắng. Lời còn chưa dứt, điện thoại của Nam Kiều đã vang lên.
Là Hoàng Ngọc Lan gọi tới.
Lúc nhận máy, Nam Kiều nghe thấy giọng của bà vừa vội vừa sợ, lại mang theo thanh âm bén nhọn:
"Nam Kiều, con đang ở đâu?" Sau đó là một câu than khẽ,
"Tạ ơn trời đất, cuối cùng con bé cũng nghe điện thoại."
Là giọng của Dịch Trọng Dương.
Nam Kiều dừng lại, ấp úng nói:
"Con, con đang ở khách sạn..."
Khách sạn nào? Giọng của Hoàng Ngọc Lan có chút lớn hơn, nôn nóng hỏi:
"Con đang ở Lyon có đúng không? Con chạy tới nước Pháp có đúng không? Không ai mời, cũng không xin phép ai, con lỗ mãng như thế bay đi Pháp, con có biết là cả nhà sợ muốn chết hay không hả?"
Nam Kiều không ngờ mẹ mình đã biết chuyện cô tới Pháp, lập tức hoảng hồn, không biết nên giải thích thế nào.
Trước giờ, Hoàng Ngọc Lan luôn là một người ôn hoà, tính tình điềm đạm, đối với người khác đều rất kiên nhẫn. Nhưng ngữ khí nghiêm khắc lần này đã chứng tỏ, bà đang thật sự tức giận.
"Nam Kiều, con nói đi, nói cho mẹ biết rốt cục con đang suy nghĩ cái gì? Không nói tiếng nào bay đi Lyon thì thôi đi, lại chọn ngay thời điểm này? Con không biết riêng chuyện của anh Gia Ngôn của con đã khiến trong nhà lo muốn chết, con còn lựa lúc này để bay qua đó?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!