Anh đã xuất hiện trước khi em yêu anh, nhưng lại biến mất sau khi em đã yêu anh.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Những chuyến bay đến Paris đều chính thức huỷ bỏ, thật may vì chuyến bay đến Lyon vẫn còn có thể đi, Nam Kiều cầm căn cước và hộ chiếu, nghiêng đầu nhìn sắc trời tối mịt bên ngoài cửa sổ sân bay, tâm tính của cô cũng không có nổi một ánh nắng.
Nửa năm trước, khi biết Dịch Gia Ngôn muốn đi Pháp công tác, đi một lần hơn nửa năm, cô đã làm hộ chiếu này. Nam Kiều không có ra sân bay tiễn anh, cũng không gọi điện cho anh, chỉ một mình mở máy tính seach qua bản đồ nước Pháp, muốn tìm vị trí của Lyon.
Đó là một thành phố rất nhỏ, Nam Kiều tra Baidu rất nhanh đã tìm được vài dòng nói về Lyon. Tất cả đều là câu từ hoa mỹ, không có giá trị nào.
"Thời kỳ phục hưng châu Âu, Lyon thành danh, rất nổi tiéng với những bức tranh bích hoạ sáng chói, nghệ thuật này được truyền đời lâu dài về sau."
"Lyon là đô thị công nghiệp lớn thứ hai của Pháp, xưa nay tiếng tăm rất tốt đẹp với thị tỉnh lân cận."
...
Thứ mà Nam Kiều muốn biết không phải là lịch sử của Lyon có bao nhiêu là huy hoàng, cũng không phải mức độ phát triển nền công nghiệp hay du lịch của nơi đây.
Cô chỉ muốn biết Dịch Gia Ngôn sẽ đi qua góc đường nào, đi qua hẻm nhỏ nào.
Có chăng anh đứng tại một góc cua nào đó mà nhớ cô?
Những khi nhớ tới cô, anh sẽ mỉm cười, hay là nhíu mày?
À, cô không xứng đáng làm em gái ngoan của anh gì cả, có lẽ anh sẽ nhíu mày thôi...
Cho tới bây giờ, Nam Kiều chưa từng muốn làm em gái của anh.
Về sau, ma xui quỷ khiến, cô tới đại sứ quán Pháp ở Trung Quốc để làm hộ chiếu. Nếu như có thể, cô sẽ nghĩ ra một vài lý do để bất ngờ bay tới Lyon.
Không phải Paris rực rỡ sắc màu, cũng không phải Khải Hoàn Môn [1] huy hoàng tráng lệ, mà là Lyon
- anh đang ở đó.
Từ trước đến giờ, Dịch Gia Ngôn vẫn luôn nói kiên trúc chính là công việc liên quan đến bùn đất, thoạt nghe đơn giản nhưng khi xây lên lại không chỉ là phòng ốc, cầu cống vô tri.
Nam Kiều muốn đi ngắm nhìn giấc mơ của anh.
Đến tận bây giờ, cô cũng chỉ có thể nằm mơ. Trong giấc mơ của cô, có giấc mơ của Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bay đến Lyon, lại vào tình huống như thế, vào lúc Dịch Gia Ngôn sống chết chưa rõ.
Cô ngồi trên máy bay, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm bản đồ. Ở giữa Thượng Hải và Pháp có một đường cong khúc khuỷu màu vàng, tựa hồ đang mô tả hành trình này ngắn thế nào.
Chỉ là, Nam Kiều biết đây cũng chỉ là đường vẽ mô tả mà thôi. Nơi cô muốn đến rất xa, rất xa, cách quê nhà Trung Quốc hơn nửa địa cầu.
Ngồi bên cạnh cô có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, trên cô đeo một tấm biển, trên đó viết: Gửi vận chuyển ba chữ.
Cậu mang một cái balo nhỏ, móc trong đó ra một cái bình trong suốt rồi lấy một thanh kẹo cao su nhiều màu hình con gấu ra.
Nghĩ nghĩ một chút, cậu đưa tới trước mặt Nam Kiều, cười hì hì nói:
"Chị ơi, mời chị ăn ạ."
Nam Kiều giật mình quay đầu, nhìn thấy trên cái tay nhỏ xíu nhưng mũm mỉm kia có một thanh kẹo hình con gấu. Đột nhiên, cô rất muốn khóc.
Đã bao lâu rồi, cô chưa nhìn thấy thanh kẹo hình gấu này?
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, năm hai sơ trung kia, khi trên trán cô xuất hiện vết sẹo đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!