Cảm ơn em, Nam Kiều. Em là người thành toàn cho anh, để anh không còn tiếc nuối.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Chu Điềm Điềm từ trong tiệm sách chạy ra, Nam Kiều đã chạy xa hơn mười mét. Cô nàng không rõ chuyện gì, lớn tiếng gọi Nam Kiều từ phía sau:
"Nam Kiều, cậu đi đâu vậy?"
Nam Kiều tựa hồ như bị điếc, chỉ cắm đầu chạy.
Tiệm sách rất gần trường học, qua một con đường là đến. Chu Điềm Điềm chạy tới, cuối cùng vẫn không đuổi kịp. Cô nàng thở hồng hộc, vừa ôm eo vừa mắng:
"Này đồ thần kinh kia! Bình thường cậu rất yếu đuối cơ mà, sao bây giờ chạy nhanh như chớp thế chứ?"
Nam Kiều chạy thẳng về phòng ngủ ở ký túc xá. Cửa phòng mở ra, bên trong truyền đến tiếng lục lọi.
Chu Điềm Điềm khó hiểu đứng trước của phòng, nhìn chân tay của cô luống cuống lục tung ngăn tủ, không biết là đang tìm cái gì.
Cô nàng hỏi:
"Cậu quên uống thuốc à? Tự nhiên chạy cái gì? Nói một tiếng cũng không thèm nói với mình."
Nam Kiều không trả lời, chỉ biết tiếp tục tìm kiếm, cả một khối đồ vật trong tủ đều bị cô bới ra hết.
Nam Kiều?
Chu Điềm Điềm nhận ra có gì đó khác thường, tới gần cô hỏi:
"Cậu đang tìm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Cô nàng kéo tay Nam Kiều, không ngờ bị cô hất tay ra.
"Mình không có thời gian!" Nam Kiều gần như phát điên thét lên, sau đó tiếp tục tìm sang ngăn tủ khác.
"Cái gì không có thời gian? Cậu muốn làm gì vậy chứ?" Chu Điềm Điềm lại níu cô,
"Có chuyện gì, cậu nói với mình đi, mình có thể giúp..."
"Không cần đâu, cậu đừng hỏi nữa, mình thật sự không có thời gian!" Nam Kiều quay đầu, lặp lại một lần nữa.
Chu Điềm Điềm ngẩn người.
Cô nàng nhìn thấy Nam Kiều đang khóc, nước mắt đầy mặt, tay lục tìm gì đó trong tủ đồ. Nhìn kỹ một chút mới phát hiện, cả người của cô đang run lên.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Cuối cùng là sao chứ, cậu nói gì đi!" Chu Điềm Điềm cũng gấp theo.
"Pháp... ở Pháp vừa phát sinh tập kích khủng bố." Rốt cục Nam Kiều cũng tìm được hộ chiếu, vội vàng cất nó vào balo.
Chân tay của cô luống cuống mang balo lên, mặt mũi đẫm lệ, xoay người chạy ra ngoài,
"Dịch Gia Ngôn ở Lyon, anh ấy... ở thành phố Lyon."
Nam Kiều!
Chu Điềm Điềm đột nhiên sáng tỏ cái gì, liều mạng kéo cô,
"Cậu muốn đi Pháp? Vào lúc này? Không đầu không đuôi liền đi Pháp sao?"
"Dịch Gia Ngôn đang ở Lyon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!