Chương 30: (Vô Đề)

Dung nhan sạch sẽ tuấn mỹ của anh dính máu, cả người bất động ngã xuống vũng máu bên cạnh.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Múi giờ giữa Trung Quốc và Pháp lệch nhau sáu tiếng đồng hồ.

Dịch Gia Ngôn vốn định sau khi hạ cánh sẽ điện báo bình an cho Nam Kiều, muốn trở về khách sạn để trò chuyện với cô, nhưng ý nghĩ này của anh lại bị mấy câu của Lư Nhã Vi đập tan.

Dịch Gia Ngôn về khách sạn, sau khi tắm rửa liền thay một bộ quần áo khác. Đồng hồ điểm bốn giờ chiều, di động trên bàn sách đổ chuông không ngừng, đều là Lư Nhã Vi gọi tới.

Anh ngừng một chút, sau đó không để ý tới điện thoại nữa, quay người ra khỏi phòng.

Lyon là một thành phố lớn nằm ở phía Đông Nam nước Pháp, thuộc vùng hành chính Auvergne

- Rhone

- Alpse, là thành phố lớn thứ hai của Pháp.

Thời kỳ phục hưng văn hoá châu Âu, văn hoá và nghệ thuật Lyon đã rất nổi danh với thể loại bích hoạ [1], mỹ thực.

Khách sạn mà Dịch Gia Ngôn ở trước kia là thành cũ Lyon, nơi đây tràn ngập kiến trúc thời trung cổ và giáo đường, so với thành thị phồn hoa náo nhiệt đã tạo nên sự chênh lệch rất rõ ràng.

Dịch Gia Ngôn đứng ở đầu đường cổ, nhìn thấy dòng người thành kính ra vào bên trong giáo đường. Ngoài hẻm nhỏ, dây leo phủ đầy bức tường đã cũ, giống như một cảnh nào đó anh đã từng nhìn thấy trong phim.

Là bộ phim nào nhỉ?

Anh mơ hồ nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra.

Lúc Nam Kiều học năm ba cao trung, mỗi tuần anh đều ngồi trên ghế salon cùng cô xem phim. Hoàng hôn ngày đó, Nam Kiều chọn một bộ phim trứ danh do người Pháp đạo diễn.

Mặc dù anh đã từng xem, nhưng vẫn nhẫn nại cùng cô xem lại một lần nữa.

Trùng hợp, nam chính của bộ phim cũng tên là Lyon.

Trong phim, cô gái nhỏ mười hai tuổi mặt mày thành thật nhìn sát thủ đã có tuổi ở phía đối diện, nói:

"Tôi nghĩ là tôi yêu anh, Lyon."

Sát thủ trước giờ luôn lạnh lùng bỗng phun sữa bò trong miệng, sặc tới mức quẫn bách khó nhìn.

Cô gái nhỏ tiếp tục nói:

"Tình yêu đầu đời của tôi đó, anh biết không?"

Sát thủ vừa lau sữa bò, vừa lúng túng đáp:

"Cho tới bây giờ em cũng chưa từng yêu đương, làm sao biết được đây chính là yêu?"

Tôi cảm thấy được.

"Chỗ nào cảm thấy được?"

Chỗ này. Cô gái nhỏ dùng tay vuốt bụng của mình,

"Dạ dày của tôi hiện tại rất ấm áp, lúc trước nó luôn có một cái dằm... Bây giờ không có."

Khi ấy, Dịch Gia Ngôn cảm thấy chuyện này thật buồn cười, vừa hoang đường vừa đáng yêu. Nhưng mà Nam Kiều bên cạnh lại thấy cô gái nhỏ kia rất chân thành, trên mặt cô như viết mấy chữ Em rất cảm động.

Sát thủ đã trả lời cô gái nhỏ như thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!