Cô sợ hãi ngẩng đầu, dáng vẻ giống như đã gây chuyện lại bị người lớn bắt gặp.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Nam Kiều hiện đang học cao trung, chỉ còn lại nửa năm sẽ đến kỳ thi Đại học.
Mẹ cô lo lắng nếu lúc này chuyển trường sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô, cho nên đã cố ý mời lãnh đạo và giáo viên chủ nhiệm của trường mới đi ăn một bữa cơm.
Hiệu trưởng khách khí nói:
"Phu nhân yên tâm, trường học của chúng tôi nổi tiếng cả nước về chất lượng dạy học, chắc chắn Nam kiều sẽ được hưởng đãi ngộ giáo dục tốt nhất. Dừng một chút, hiệu trưởng còn cười trêu ghẹo:"Dịch tiên sinh cũng thật có ý tứ: Gia Ngôn và ông ấy cùng họ, Nam Kiều lại theo họ của phu nhân.
"Mẹ cô chỉ cười, nhìn thoáng qua Nam Kiều một cái, không giải thích gì nhiều. Sau khi rời đi, Nam Kiều mới hỏi bà:"Anh Gia Ngôn từng học ở Cao trung Bắc Thành ạ?Đúng vậy.
"Mẹ cô gật đầu, sờ sờ tóc cô,"Anh Gia Ngôn của con lúc đó rất lợi hại, thi đại học đạt hạng hai toàn thành phố.
Con phải noi gương thằng bé, có biết không?"
Nam Kiều cảm thấy hơi hồi hộp một chút, trong lòng bắt đầu cảm thấy chênh lệch giữa hai người thật lớn.
Lúc này, Dịch Gia Ngôn đã học năm ba Đại học, còn cô đang đứng ở sân trường mà anh từ sinh hoạt. Nhìn mấy toà nhà to đến không thể tưởng tượng nổi, bên trong cũng xinh đẹp không kém.
Chân thật cảm nhận một chút, đột nhiên nhớ tới thời gian trước kia ở thị trấn Ngô.
Giáo viên chủ nhiệm đưa Nam Kiều vào lớp, ôn hoà để cô ngồi ở hàng ghế thứ ba, chính giữa rồi giới thiệu với cả lớp:
"Nam Kiều là em gái của Dịch Gia Ngôn, các em cũng đã nghe nói qua: ba năm trước đây cũng tốt nghiệp ở trường chúng ta, đi thi toàn thành phố đạt hạng hai. Lúc ấy, Dịch Gia Ngôn cũng do cô dạy Ngữ Văn cho."
Đại khái là giáo viên chủ nhiệm đã nhiều lần nói qua cái tên này với cả lớp, mọi người đều hiểu ra.
Nam Kiều ngồi phía trước, sau khi nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói, có một nam sinh xích lại gần hỏi:
"Anh trai của cậu lợi hại như vậy, cậu cũng là học bá [1] hả?"
Mặt cô nóng lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Giáo viên chủ nhiệm quả nhiên rất chiếu cố Nam Kiều, đầu tuần thường xuyên gọi cô đến để hỏi thăm tình hình học tập.
Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng thông qua sự chiếu cô đó mà được giải quyết.
Nam Kiều cẩn thận từng li từng tí che kỹ vết sẹo dưới tóc mái. Nếu có gió thổi, cô lập tức che tóc mái trước tiên, không để nó bay lên.
Tiết thể dục phải chạy bộ, Nam Kiều cũng che tóc mà chạy, quyết không buông tay.
Đến buổi tối thứ hai và thứ sáu, sau khi tan tiết tự học, cô phải trực nhật nên là người về sau cùng.
Sắc trời dần tối muộn, Nam Kiều vội vàng chạy ra ngoài, vô tình đụng trúng Từ Hi Cường đang gấp gáp cầm bài tập.
Bởi vì hai người đều chạy rất nhanh, mà cô lại tương đối gầy yếu, cho nên cả người hơi lảo đảo, mặt muốn ngã xuống đất.
Từ Hi Cường gấp đến độ lập tức đưa tay kéo cô lại:
"Ai da, may mắt cậu còn chưa đi. Bài tập tiếng Anh còn để quên trong hộc bàn! Nhìn mình này..."
Nói được nửa câu, Từ Hi Cường bỗng ngây người.
Nam Kiều nháy mắt nhận ra ánh mắt cậu, vô thức đưa tay che trán lại, nhưng đã chậm.
Từ Hi Cường kinh ngạc nhìn vết sẹo dài như ngón út, cao giọng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!