Anh đường đường chính chính đối mặt với nó như một thằng đàn ông đi, không được sao?
Edit: Doãn Thi Nam.
Thứ tư, Nam Kiều không có tiết vào buổi sáng. Cô mở cửa sổ, ánh nắng bên ngoài dịu nhẹ ấm áp, sau đó vào trong đọc sách.
Khu nhà giảng viên đối diện ký túc xá của cô có rất nhiều công nhân viên chức định cư đã lâu, không giống ký túc xá, khu nhà giảng viên không có tường mới màu đỏ hay gạch men sứ trắng loáng, chỉ có kiểu tường xi măng đã cũ, mấy lượt dây leo, hoa hồng tô điểm một vài đoá trên vách, còn có rêu xanh và bùn đất lại khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh hoàn mỹ.
Nam Kiều nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thất thần đến độ quên mất đọc sách.
Một lát sau, bên ngoài bỗng chốc ồn ào. Có người đốt phái lộp độp, một nhóm người hoan thiên hỉ địa [1] huyên náo.
Cô nhịn không được gấp sách lại, đi tới bệ cửa sổ nhìn xem.
Thì ra là có chuyện vui.
Chú rể đứng trong đám người chen chúc, mỉm cười đứng ở hành lang tâng một, gào to:
"Vợ ơi, chồng của em tới đón em đây! Tranh thủ mở cửa ra đi."
Mấy người xung quanh cười lớn.
Họ hàng thân thích của cô dâu cũng gào theo:
"Muốn cô dâu mở cửa thì đem hồng bao ra trước đê! Xem có đủ hay không rồi mới nói tiếp được."
Chú rể lấy từ trong Âu phụ ra mấy cái hồng bao, cung kính đưa qua khe cửa. Chỉ trong chốc lát, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một đám cười hoan hỉ vây lấy chú rể.
"Của em đâu? Của em đâu?"
"Em cũng muốn có hồng bao, anh rể, cho em hồng bao nữa."
"Em nữa, còn có em nữa!"
...
Nam Kiều bình tĩnh đứng cạnh cửa sổ nhìn một màn náo nhiệt này, bỗng chú ý tới bên cạnh đám đông ồn ào có một bé gái trốn trong hẻm nhỏ khu dân cư.
Cô bé mặc váy rất đẹp, xem ra cũng là tới tham gia hôn lễ, nhưng không hiểu vì sao, cô bé lại ngồi một mình trong hẻm nhỏ, vùi mặt giữa hai đầu gối, không lên tiếng.
Chu Điềm Điềm rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô nàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, vặn eo bẻ cổ đi tới, tức giận nói:
"Còn tưởng được ngủ nướng một bữa, không ngờ bên ngoài ồn ào chả biết là làm gì. Mình trằn trọc quấn chăn nửa tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được phải thức dậy."
Chu Điềm Điềm đi tới bên cạnh Nam Kiều, nhìn ra ngoài cửa sổ,
"A, thì ra là có chuyện vui."
Cô nàng cũng chú ý tới bé gái dưới lầu kia, nghi hoặc hỏi:
"Này, cậu nhìn cô bé ấy kìa, mọi người đều vui vẻ hân hoan, tại sao em ấy lại vùi đầu ngồi ở đằng kia? Là, là đang khóc..."
Chu Điềm Điềm đang nói, bỗng thấy mẹ của bé gái ấy đi tìm cô bé, vừa tìm khắp nơi, vừa gọi tên của cô bé: Vân Vân? Vân Vân à?
Bé gái buồn bực đáp: Con ở đây ạ.
Mẹ của bé gái chạy tới hẻm nhỏ, kéo cô bé lên,
"Trốn ở đây là gì vậy con? Nhanh lên, hôn lễ của anh con sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải ngồi xe tới khách sạn nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!