Đã rất nhiều năm, anh khát vọng em sẽ đến.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc tính tiền phát sinh một chuyện quẫn bách.
Bởi vì ra ngoài quá vội mà Nam Kiều chỉ tiện tay khoác bừa áo choàng, quên mất đem theo bóp tiền. Mà Dịch Gia Ngôn chỉ mới về nước, Euro trên người vẫn chưa quy đổi thành Nhân dân tệ.
Vì vậy cả hai đều không có tiền để trả.
Một bát mì thịt bò giá mười tệ, chỉ có mười tệ thôi cũng khiến hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bà chủ tiệm đứng ở một bên nhìn họ, không nói chuyện.
Dịch Gia Ngôn lúng túng hỏi:
"Có thể... quẹt thẻ không ạ?"
Bà chủ tiệm trên mặt dán mấy chữ Cậu đang đùa tôi à?, không mấy vui vẻ nói:
"Thật ngại quá, quán ăn nhỏ không có nhiều lãi, không có quẹt thẻ."
Bà chủ tiệm lần đầu tiên nhìn thấy có người tới ăn mì thịt bò lại hỏi có thể quẹt thẻ để thanh toán không.
Nam Kiều tội nghiệp hỏi:
"Cái này... Dì à, cháu đi hơi vội nên quên mang tiền, anh ấy lại mới về nước, trong ví đều là Euro cho nên... có thể ký sổ không ạ? Sáng sớm mai cháu sẽ mang tiền đến trả."
Bà chủ tiệm nói hai câu gì đó, giọng đặc âm sắc Thượng Hải, Nam Kiều nghe không hiểu.
Chồng bà chủ tiệm đi từ trong bếp ra, phất phất tay nói:
"Vậy đi vậy đi, để họ đi thôi, chỉ là một tô mì, không đáng mấy đồng."
Bà chủ tiệm không vui, hơi cao giọng nói:
"Ai da, một tô mì không đáng tiền, nhưng một ngày thiếu hơn chục bát, chỗ tiền đó ông sẽ bù cho tôi sao?"
Dường như bà chủ tiệm đã sớm giận dỗi ông chồng nhưng không nói ra, lúc này có được cái cớ liền quở trách không ngừng:
"Suốt ngày hết ăn rồi nằm. Sáng nào không phải là tôi mở tiệm làm ăn? Còn ông chỉ biết ngủ rồi uống, chỉ biết ăn không ngồi [1] rồi! Mắt tôi đúng là đui rồi cho nên mới lấy ông..."
Một lời lại thêm một lời khó nghe.
Trong quán ăn có mấy người khách, lúc này nghe thấy đều có chút xấu hổ.
Dịch Gia Ngôn cau mày, rút trong ví ra một tấm thẻ, đưa cho cô,
"Anh đứng đây chờ em, em tới cây ATM gần nhất rút tiền đi."
Nam Kiều gật đầu, vừa quay người đi thì bà chủ tiệm lại trừng mắt với Dịch Gia Ngôn:
"Ai da, cậu không nghe thấy sao? Lão quỷ chết bầm này không lấy tiền của cậu! Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý thì cả hai đều đi nhanh lên đi!"
Dịch Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn bà chủ tiệm một lát, không nói gì. Anh cất ví tiền vào túi áo khoác, vô thanh vô tức đi ra cửa, đuổi kịp Nam Kiều.
"Không phải nói em đi rút tiền sao?"
Nam Kiều quay đầu, mờ mịt hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!