Chương 24: (Vô Đề)

Vì em mà tới, không ngại muôn dặm xa xôi.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Nam Kiều giống như bị sao rơi trúng đầu. Cô chóng mặt đứng một chỗ, sau đó chóng mặt đi vào phòng, rồi lại chóng hướng thẳng ra cửa chính, mở cửa.

Nhưng bên ngoài không có ai.

Không phải anh nói... ở ngoài cửa sao?

Nam Kiều lập tức tỉnh táo lại. Cảm xúc kích động vừa rồi đã khiến đầu óc của cô trống rỗng, thậm chí cô không nhận ra bản thân đang vui vẻ. Mà giờ khắc này, khi nó tan đi, Nam Kiều mới phát hiện trái tim nhanh chóng chìm xuống, giống như con thuyền lạc tới băng sơn, dần đắm xuống đáy biển lạnh lẽo.

Cô nên sớm nhận ra Dịch Gia Ngôn nói đùa.

Nam Kiều nhìn hành lang không có ai, đèn chân không lạnh lẽo chói mắt trên đỉnh đầu. Cô cầm điện thoại lên, giả bộ tức giận nói:

"Được lắm, anh dám gạt em?"

Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Dịch Gia Ngôn, phảng phất hoài niệm, ôn nhu tựa như lưu luyến bên người cô, quanh quẩn trải dài hành lang trống rỗng.

Giữa khung cảnh yên lặng như tờ, Nam Kiều nghe thấy anh nói:

"Quay đầu lại đi, Nam Kiều."

Cảm giác chóng mặt khi nãy lại tới.

Cô xoay người, lập tức nhìn thấy có người chậm rãi từ trong góc cua đi ra, từng bước từng bước một. Dịch Gia Ngôn tiêu sái tựa như nương theo ánh trăng sáng tỏ, đạp mây đi tới bên cạnh cô.

Mà lúc này, một góc nào đó từ đáy lòng Nam Kiều cũng được ánh trăng chiếu sáng.

"Anh Gia Ngôn!" Cô lớn tiếng gọi, liều lĩnh chạy qua.

Dịch Gia Ngôn giang rộng vòng tay đón cô vào lòng, tâm tình chợt hoảng. Anh nhớ tới ngày đó ở thị trấn Ngô, cô gái nhỏ này mở cửa nhà, hai mắt không ngờ nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Lan đang đứng trong sân; sau đó, Nam Kiều giống như chim sẻ, luôn miệng kêu trách, vừa thét vừa nhào vào lòng mẹ.

Anh mỉm cười ôm lấy Nam Kiều, mơ hồ cảm thấy tình cảnh này đúng là kỳ lạ từ trước đến giờ.

Thật ra, Dịch Gia Ngôn đã sớm muốn cho cô một cái ôm.

Ngọn đèn trên đầu chỉ cảm ứng sáng trong mười giây. Hai người ôm nhau qua khỏi thời gian, không ai nói gì, ánh đèn rất nhanh lại tắt.

Trong bóng tối, Nam Kiều không dám lên tiếng, chỉ ôm anh thật chặt. Cô sợ khi đèn sáng lên, giấc mơ này liền biến mất.

Thật sự là anh.

Chân thật ôm cô trong ngực, chân thật tồn tại.

Hơn nửa ngày sau, cô mới nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm tràn đầy ý cười của Dịch Gia Ngôn:

"Nam Kiều, mặc dù không muốn phá không khí, nhưng anh từ khi xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì. Coi như là em thương xót anh đi, bây giờ tận tình mời anh ăn một bữa thật no?"

Nam Kiều bật cười thành tiếng, lùi lại hai bước, nháy mắt mấy cái: "Anh cũng có ngày cầu em thương xót à?"

"..."

Dịch Gia Ngôn nhìn cô chằm chằm, lát sau lắc đầu, "Nghịch ngợm."

Đã chín giờ tối, nhà ăn trong trường đã sớm đóng cửa, ngoại trừ bên ngoài có một ít tiệm ăn, nhưng nhà hàng cao cấp thì không có lấy một cái.

Nam Kiều cân nhắc hỏi anh: "Ăn mì được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!