Chương 23: (Vô Đề)

Nam Kiều, anh rất nhớ em.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Sau khi Dịch Gia Ngôn rời đi, sinh hoạt thường ngày của Nam Kiều bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc học tập, nghiêm túc nghe giảng mỗi khi lên lớp, nghiêm túc chuẩn bị phỏng vấn bảo vệ nghiên cứu.

Nam Kiều không tiếp tục khăng khăng ở lại Bắc thành nữa. Nếu có thể đi xa, cô liền đi xa, dù sao Bắc thành cũng không còn người nào hay thứ gì có thể ràng buộc cô nữa.

Nam Kiều nộp đơn vào một Đại học ở Thượng Hải.

Cô muốn xem thử thành thị ngũ quang thập sắc [1] dưới ngòi bút của Trương Ái Linh [2] kia có dáng vẻ như thế nào.

Bất loạn tại tâm,

Không khốn tại tình.

Không sợ tương lai,

Không niệm quá khứ.

Như thế,

Khoẻ mạnh.

Chỉ là, người giống như Dịch Gia Ngôn luôn ở cùng đám người danh tiếng. Bất luận đi tới chỗ nào, kiểu gì anh cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Báo chí, TV, tin tức, trong miệng của người khác,... Truyền thông rất đáng sợ, cô tới chỗ nào cũng có thể nghe về anh.

Nam Kiều đọc qua một bài phỏng vấn của anh trên tạp chí, biết được tin anh ở nước Pháp dự tiệc, hoặc là Phủ tổng thống mời anh đến thăm, hoặc là đi ăn tối cùng một minh tinh nổi tiếng của Pháp, hoặc là hợp tác làm một hạng mục với công ty quốc tế nào đó,... Toàn bộ sự kiện đều có một người phụ nữ xinh đẹp làm bạn bên cạnh anh, không có ngoại lệ.

Lư Nhã Vi.

Cô ấy luôn tươi cười đến ưu nhã, so với phụ nữ châu Âu cao gầy trắng nõn kia không có kém hơn.

Gặp nhiều, trái tim Nam Kiều dần chết.

Cô không thể không thừa nhận hai người họ rất xứng đôi, từng phương diện đều rất phù hợp với đối phương.

Dưới ánh đèn chiếu, hai người họ cùng nhau đi ra, nhìn nhau cười một tiếng cũng ăn ý mười phần.

Nhưng Nam Kiều cũng có thể coi như là an tâm. Nhìn thấy anh sống không tệ, cô không có lý do gì hối hận nữa. Thu dọn hành lý xong xuôi, cô xoá bỏ Bắc thành, bắt đầu hành trình đi tới Thượng Hải.

Trước khi đi, cô tụ tập một bữa với Thẩm Thiến và Cận Viễn. Sự tình xảy ra mấy tháng trước dường như khắc sâu vào lòng, ba người tuy không nhắc lại, nhưng cũng không thể tự nhiên như trước nữa.

Thẩm Thiến hỏi:

"Nhất định phải đi sao?"

Muốn đi.

"Tại sao cậu phải nhất định rời khỏi Bắc thành chứ? Nhà của cậu ở đây, tại sao lại chọn một nơi xa như vậy? Tại sao... cậu lại muốn một mình bôn ba [3] tới thành phố xa lạ như thế?"

Thẩm Thiến có chút vội vàng, nói:

"Mình và A Cận đều ở đây, cậu không thể... ở lại sao?"

Ánh mắt dừng trên cái trán trơn bóng của Nam Kiều, Thẩm Thiến chán nản tựa lưng vào ghế ngồi,

"Nam Kiều, cậu còn giận mình đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!