Để em ôm anh đi, chỉ một giây thôi!
Edit: Ngô Anh Thảo.
Hiếm khi mùa đông lại có được một ngày thời tiết sáng sủa. Nắng dịu như bơ hoà trên đỉnh đầu, ấm áp lan tràn theo lọn tóc.
Nhưng Nam Kiều lại giống như rớt vào hầm băng, bất động ngồi trong xe.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác màu đỏ hồng kia đang chớp mắt cười với cô, vui sướng mang quà của Dịch Gia Ngôn trở vào chung cư, dần khuất khỏi tầm mắt cô.
Lư Nhã Vi là một cảnh hoả diễm chói mắt, mà cô chỉ là một khối băng nhàm chán...
Tay chân của Nam Kiều lạnh buốt. Cô nhìn thấy Dịch Gia Ngôn xoay người lại, đuôi lông mày đến khoé mắt đều là ấm áp.
Anh chậm rãi đi qua, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Cô ấy...
Nam Kiều kinh ngạc nhìn qua anh, tựa hồ mất đi năng lực ngôn ngữ,
"Không phải anh nói, cô ấy chỉ là... đồng nghiệp sao?"
Không phải anh nói, Lư Nhã Vi chỉ là con gái của cấp trên sao?
Tại sao lại cười ôn nhu với Lư Nhã Vi đến như vậy?
Tại sao vừa mới tách ra đã nhanh chóng gặp lại?
Tại sao anh lại tặng hết quà vặt mua về cho Lư Nhã Vi?
Rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng Nam Kiều một câu cũng không hỏi ra.
Khoé môi của Dịch Gia Ngôn khẽ động, dường như có chút lơ đãng, nói:
"Làm việc cùng Nhã Vi mấy tháng, cô ấy lại thú vị, tiếp xúc với cô ấy khiến anh rất vui vẻ."
... Cho nên?
Dịch Gia Ngôn tựa hồ thấu được nội tâm của cô, xoay đầu nháy mắt với cô vài cái,
"Cho nên, nếu như có thể phát triển thêm, ba anh và mẹ em rất nhanh không còn lo lắng anh sẽ trở thành một ông cụ độc thân nữa."
Anh giống như muốn cười, biểu lộ trên mặt hoàn toàn là vui vẻ.
Nam Kiều cười không nổi.
Trái tim của cô bị treo lên giữa không trung, giống như có người nắm lấy, một khi buông tay, nhất định sẽ rơi đến thịt nát xương tan...
Cô khó khăn ổn định lại câu chữ:
"Anh... thích cô ấy sao?"
Nam Kiều hỏi, ánh mắt chờ mong từ tận đáy lòng. Cô cẩn thận nhìn anh, áp bức không thôi.
Xin anh.
Đừng nói thích.
Tuyệt đối không nên thích cô ấy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!