Cô kiễng chân, hôn lên má của Dịch Gia Ngôn một cái.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Dịch Gia Ngôn nhận được điện thoại của Thẩm Thiến, anh vẫn còn đang lái xe trên đường về nhà.
Xe dừng ở vạch chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn mấy túi quà bên cạnh ghế phụ, khoé môi lan tràn ý cười.
Nam Kiều thích những món đồ tinh xảo nho nhỏ, anh liền vòng mấy vòng cửa hàng có trình độ gia công tốt ở Bắc Âu, chọn lựa kỹ một chút.
Bởi vì anh cho rằng cô sẽ thích.
Đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe, điện thoại vang lên chính vào lúc này.
Lúc trước dẫn Thẩm Thiến về nhà cho Nam Kiều gặp, Dịch Gia Ngôn đã từng lưu số của Thẩm Thiến, nhưng chưa từng gọi lần nào.
Cho nên khi nhìn thấy hai chữ Thẩm Thiến trên màn hình điện thoại, anh còn ngẩn người.
Dịch Gia Ngôn nghe điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thẩm Thiến ở đầu dây bên kia vội vàng nói:
"Dịch Gia Ngôn, anh đang ở đâu? Đã về nước chưa?"
Anh khẽ giật mình, hỏi:
"Vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà. Sao vậy? Nam Kiều có chuyệ..."
"Nam Kiều đi bệnh viện, anh đi với tôi một chút!"
Gần như chớp mắt, Dịch Gia Ngôn nặng nề đạp phanh, ngay trước vạch chờ đèn xanh đèn đỏ. Đằng sau có xe nhấn còi, lái xe ló đầu ra cửa sổ, quát to:
"Con mẹ nó mày ăn no rửng mỡ có phải không? Dừng xe ngay giữa ngã tư đường vậy hả?"
Trong điện thoại, giọng của Thẩm Thiến không rõ ràng, cô nàng báo vị trí của mình, muốn anh nhanh chóng đón mình đi bệnh viện.
Dịch Gia Ngôn không quan tâm chủ xe phía sau đang gào thét cái gì, cấp tốc quay đầu xe, lái đi.
Thẩm Thiến chờ anh ở giao lộ, mở cửa xe chui vào, thẳng một mạch đem cái túi đặt trên ghế phụ ném ra sau.
Dịch Gia Ngôn muốn nói gì đó, nhưng chỉ hỏi: Nam Kiều làm sao?
Cậu ấy... Biểu tình của Thẩm Thiến có chút ảo não, vừa nôn nóng vừa nhụt chí, nói:
"Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, lỡ nói với cậu ấy vài lời không hay. Cậu, cậu ấy có thể... đi bệnh viện để xoá sẹo..."
Sắc mặt Dịch Gia Ngôn lập tức biến đổi, ánh mắt trầm xuống, gần như nghiêm nghị hỏi: Xoá như thế nào?
"Năm hai cao trung, tôi từng cùng cậu ấy tới bệnh viện hỏi. Bác, bác sĩ nói... vết sẹo có thể dùng nitơ lỏng thiêu huỷ..."
Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên phanh xe, bởi vì quán tính, lưng của Thẩm Thiến lập tức đâm vào ghế dựa.
"Anh biết là bệnh viện nào sao?" Thanh âm của Thẩm Thiến yếu đi, hỏi.
Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, lái xe với tốc độ kinh người lao đi.
Những năm gần đây, anh làm sao không biết được thói quen của Nam Kiều?
Cô thích ăn cháo trứng muối thịt nạc ở quán nằm cạnh ngã ba đường, thích sưu tầm búp bê Long Miêu ở tất cả cửa hàng gần trường Đại học, thích đeo tai nghe để nghe nhạc của ca sĩ Adele.
Cô có thói quen mang theo băng keo cá nhân trong balo, bị thương thì lập tức đi bệnh viện xử lí trước. Mà bệnh viện như thế nào, chẳng lẽ Dịch Gia Ngôn còn không biết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!