Không phải anh trai Gia Ngôn, chỉ là Dịch Gia Ngôn, tôi thích Dịch Gia Ngôn.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Đêm xa hoa truỵ lạc như thế này vốn nên ồn ào, sôi trào. Nhưng bởi vì lời đó của Nam Kiều, bầu không khí thoáng chốc yên lặng.
Cận Viễn nhìn cô, ánh mắt tăm tối nặng nề, rượu cồn cũng không làm giảm được sự mờ mịt trong mắt hắn.
Chợt, một người đi tới từ trong cửa hông.
"Người không uống rượu thì không tỉnh táo, người uống rượu so với cậu lại càng tỉnh táo."
Cách đó không xa, Thẩm Thiến đứng cười một tiếng, nhìn Nam Kiều,
"Quan hệ giữa cậu và Dịch Gia Ngôn là gì chứ? Hai người sẽ có kết quả gì đây? Cậu thích anh ta, anh ta biết sao? Anh ta xem cậu là em gái, một lòng thương cậu chiều cậu. Nếu anh ta biết được ý tốt của mình bị cậu liên tưởng kỳ quái như vậy, anh ta sẽ nghĩ gì, cậu đã từng nghĩ qua chưa?"
Nam Kiều đứng đó, nhất thời không nói được.
Cô chưa từng nghĩ Thẩm Thiến sẽ trở nên hùng hổ doạ người như thế.
Trong ký ức của cô, Thẩm Thiến chưa từng tức giận với cô. Dù là bực cô mềm yếu để người khác khi dễ, Thẩm Thiến cũng sẽ hung hăng la hét, nháy mắt đứng ra làm chỗ dựa cho cô.
Nam Kiều biết, Thẩm Thiến chỉ là không nói ra miệng, nhưng từ trong tâm đã đối tốt với cô.
Thẩm Thiến đi tới trước mặt Nam Kiều, nhìn thẳng vào cô,
"Cậu thích anh ta? Thích cái gì? Thích gia cảnh của anh ta tốt, trình độ học vấn cao? Hay là thích anh ta ôn nhu tốt bụng, là chính nhân quân tử khiêm tốn?"
"Mình chỉ thích anh ấy, không phải bởi vì những thứ khác." Nam Kiều nói.
"Nếu như anh ta không có những thứ đó, cậu vẫn thích?"
Trên đời không cónếu như.
Thẩm Thiến cười: "Nam Kiều, người không tỉnh táo là cậu. A Cận ở đâu trong lòng cậu chứ? Cậu biết tại sao bản thân lại thích Dịch Gia Ngôn sao? Bởi vì anh ta đại diện cho tất cả những gì mà cậu chưa từng có suốt mười tám năm qua.
Gia đình mỹ mãn, không vì tiền bạc mà lo lắng, anh ta không có người ba nghiện rượu giống như cậu, cũng không có bà nội đã có tuổi vẫn luôn đi sớm về khuya để bán mì giống như mình, càng không có một gia đình tàn khuyết giống như Cận Viễn, anh ta không cần phải gánh vác gánh nặng......Cậu thích Dịch Gia Ngôn, chính vì anh ta đại diện cho ánh nắng, cho ấm áp, cho sự tốt đẹp, là hạnh phúc. Anh ta được người đời ngưỡng mộ, cho nên cậu thích anh ta.
Nhưng sự thật, thứ cậu thích căn bản không phải là Dịch Gia Ngôn, mà là những gì anh ta có!
"Thẩm Thiến hùng hổ doạ người, từng câu từng chữ sắc bén vô cùng. Nam Kiều nhìn cô nàng, rất lâu sau, mới hỏi ngược một câu:"Vậy thì sao? Mình thích anh ấy, tự nhiên sẽ thích toàn bộ những gì của anh ấy. Anh ấy tốt, anh ấy có tất cả, mình đều thích.Cho nên cậu chỉ muốn chối bỏ quá khứ của mình.
Căn bản không phải cậu thích Dịch Gia Ngôn, mà là thích những thứ anh ta có thể cho cậu!
"Nam Kiều trầm mặc thật lâu. Cô lắc đầu,"Cậu không phải mình, cậu không có lập trường như mình, cũng không có tư cách phán xét mình. Thích anh ấy hay không, bản thân mình rõ nhất.Vậy thì A Cận phải làm sao bây giờ?
Cậu có nghĩ tới chưa? Cậu bỏ một người đối với cậu hoàn toàn tình chân ý thiết [1] chỉ vì theo đuổi một thứ tình cảm hư vô căn bản sẽ không có kết quả, như vậy... đáng sao?Mình không biết là đáng hay không.
Mình chỉ biết rằng nếu mình không làm, nhất định mình sẽ hối hận.
"Thuyết phục nhiều cũng vô ích, bỗng nhiên, Thẩm Thiến tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trán của Nam Kiều."Vậy cậu đã từng nghĩ qua chưa?
Dịch Gia Ngôn toàn mỹ như vậy, không chút khiếm khuyết, còn cậu... thì không.
"Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Nam Kiều lại nghe thấy Thẩm Thiến nói:"Trán của cậu có sẹo, dung mạo cơ bản chính là khiếm khuyết! Cậu như vậy thật sự có đủ tự tin để đứng bên cạnh anh ta sao? Cậu biết Dịch Gia Ngôn là ai mà. Anh ta chính là người nổi bật nhất trong đám người, là người được tinh quang chiếu rọi. Anh ta thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, báo chí, TV.
Cậu như vậy làm sao có thể sóng vai cùng anh ta?..."
Một câu, Nam Kiều cũng không nói được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!