Anh đứng dưới hoàng hôn, như thơ như hoạ.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Ngày cô rời đi, thị trấn Ngô vẫn như cũ, mưa xuân đổ xuống.
Một chiếc xe màu đen dừng lại ngoài cửa, người đàn ông trung niên vận Âu phục bước xuống. Mẹ của Nam Kiều đứng dưới mái hiên, có chút áp bức nói:
"Nam Kiều, đây là chú Dịch."
Nam Kiều ngẩng đầu nhìn thần sắc ôn hoà trong mắt của ông, liếc mắt lại thấy chiếc xe kia đang làm những người xung quanh chú ý.
Cô hơi há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mẹ cô kéo tay,
"Gọi chú đi, Nam Kiều."
Không sao. Dịch Trọng Dương cười cười:
"Tiểu Nam là thiếu nữ, khó tránh khỏi thẹn thùng."
Hành lý đã được thu dọn tốt, không nhiều, chỉ có một rương.
Dịch Trọng Dương một tay khiêng cái rương nặng trịch, lúc quay người, cúi đầu hỏi Nam Kiều:
"Con có thể giúp chú che dù không?"
Mẹ cô có chút khẩn trương. Nam Kiều nhìn đôi mắt ôn hoà của ông, chậm rãi gật đầu, lập tức cảm thấy mẹ mình thả lỏng tay ra, không nắm chắc cô như thế nữa.
Đây là lần đầu tiên mà Nam Kiều ngồi xe sang.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ra khỏi tỉnh, chỉ có mất lần đi thành phố tham gia diễn thuyết tranh tài, cũng là ngồi xe của trường, rất cũ kỹ, trống rỗng. Nhưng chiếc xe này lại hoàn toàn khác, lúc nàng mở cửa xe, dưới sàn trải thảm lông màu trắng gạo.
Trong lúc nhất thời, Nam Kiều không dám đạp lên, sợ vấy bẩn dấu chân của mình lên đó.
Mẹ cô phía sau lưng nói:
"Không sao đâu, Tiểu Nam, sẽ có người lau dọn."
Lúc này cô mới bớt lo sợ trèo lên xe.
Ô tô chậm rãi khởi động. Ngoài cửa sổ, ngô đồng và màn mưa đầu xuân lướt qua trước mắt, khung cảnh tỉ mỉ khiến người ta hoài niệm.
Nam Kiều không có nói cho ai biết chuyện mình rời đi, kể cả Thẩm Thiến, Cận Viễn và bọn Mập Mạp. Trong tiềm thức, cô không nghĩ sẽ rời khỏi họ, nhưng cô lại rất muốn đi khỏi thị trấn Ngô, một giây cũng không muốn chờ.
Đã muốn đi, cần gì phải tăng thêm ràng buộc?
Trước khi đến nơi, mẹ cô và chú Dịch dặn dò không cần lo lắng quá. Trong nhà có một anh trai lớn hơn cô bốn tuổi, hiện tại đang học Đại học.
"Gia Ngôn là con trai của chú Dịch, là một đứa tốt. Thằng bé sẽ chăm sóc con thật tốt."
Nam Kiều không lên tiếng, yên lặng ngồi trên xe tưởng tượng ra bộ dáng của anh trai kia. Dù sao nơi đó cũng không phải là nhà của cô, mẹ cô đưa cô đến không có nghĩa là cô có quyền không coi ai ra gì.
Nếu như
"anh trai đại thiếu gia" không thích mình thì... cuộc sống của cô nhất định sẽ rất gian nan.
Nam Kiều cổ quái suy diễn nhiều cách ứng phó tốt, đủ loại hình tượng vụt qua đại não. Nhưng không nghĩ đến, lúc cô xuống xe, trước vườn hoa của biệt thự có một người đang đứng đó nghênh đón mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!