Đêm tối, trong phòng anh có một cô gái.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Nhìn thấy một màn kia, bởi vì muốn đem cơ hội nhường cho Chu Hi, Nam Kiều để Cận Viễn ra về trước.
Mà giờ khắc này, cô cầm điện thoại đứng dưới cây ngô đồng, cũng không có nhìn thấy Cận Viễn đang đứng cách đó không xa.
Đêm tối như vậy, làm sao hắn có thể yên tâm để cô về nhà một mình?
Vậy là đứng ở đường đối diện chờ Nam Kiều, mãi một lúc mới chờ được, lại nghe thấy cô mềm giọng kêu mấy tiếng anh trai Gia Ngôn, trên mặt còn ôn nhu cười.
Cận Viễn vốn dĩ muốn đi qua đường, thế nhưng khi nhìn thấy một màn này, hắn bỗng khựng bước.
Nam Kiều đã trưởng thành, mặc áo khoác rất đẹp, cột tóc hơi lỏng, trông giống như cỏ xanh ngày xuân, tươi mát mỹ lệ.
Hắn tìm Nam Kiều một hồi lâu, bởi vì cô mà tới thành phố Bắc, một lòng muốn tìm lại cô gái nhỏ nhát gan kia, nhưng không nghĩ tới chỉ thấy một Nam Kiều khác với trước kia.
Năm hai sơ trung, khi biết được vết thương thể chất trên trán của cô sẽ để lại sẹo vĩnh viễn, hắn chợt có một cảm giác trách nhiệm khó diễn tả, luôn muốn bảo vệ Nam Kiều sau lưng mình.
Thế nhưng, Nam Kiều bây giờ xem ra không cần đến hắn bảo vệ.
Hắn nghe rõ ràng, cô thấp giọng nói:
"Em không nghĩ tới cậu ấy sẽ vì tư cách bảo vệ nghiên cứu mà làm ra chuyện này. Em nên tới sớm một chút, nhường cơ hội cho cậu ấy sớm một chút, cậu ấy cũng sẽ không khi dễ chính mình như vậy..."
Không biết là Dịch Gia Ngôn đã nói gì, Nam Kiều đột nhiên mở to hai mắt, chân phải vô thức vẽ vài vòng dưới đất, thần sắc chậm rãi bình tĩnh lại.
Nam Kiều hỏi:
"Như vậy thật sự có thể sao? Cậu ấy có thể bị đả kích hay không?"
Một lát sau, khoé miệng của cô cong lên:
"Được, anh Gia Ngôn, em nghe anh."
Buổi tối đầu đông rất lạnh, Nam Kiều lại không hề hay biết. Thoạt nhìn cô giống như tiểu tinh linh trong truyện cổ tích, đứng dưới đèn đường hơi mờ, mỉm cười nhẹ giọng nói chuyện điện thoại với người kia, bên môi mang theo ý cười ngọt ngào.
Ba chữ anh Gia Ngôn khiến trong lòng Cận Viễn có chút trống rỗng.
Một lát sau, Nam Kiều cúp điện thoại, ngẩng đầu chợt thấy người đối diện bên đường, sững sờ hỏi:
"A Cận? Anh, sao anh còn chưa đi..."
Đang chờ em.
Hắn bình tĩnh đứng ở đó, môi nở nụ cười:
"Quá muộn, không an tâm để em về nhà một mình."
Nam Kiều chậm rãi chạy qua đường cái, trách cứ nhìn hắn:
"Trời lạnh như vậy, đã cho anh về trước còn chờ tôi." Một lát sau, cô chợt nhớ tới cái gì, Bây giờ anh ở đâu?
"Phòng trọ Xa Đông Phụ Cận."
"Điều kiện tốt không?"
Cũng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!