Chương 15: (Vô Đề)

Hắn cười thoả mãn, thanh âm trầm thấp thỉnh thoảng vang lên.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Đầu năm ba, gần như 60 ~ 70% mọi người đều bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Nam Kiều cũng vậy, là chuyên ngành máy tính, hi vọng có thể biến máy tính trở thành công cụ hỗ trợ định hướng học tập về sau.

Mà những tiền bối khoá trên, có tận mười hai cái danh sách bảo vệ nghiên cứu, lúc nghe được thầy phụ đạo thông báo, Nam Kiều có chút sững sờ.

Bởi vì thành tích đủ tốt cho nên cô cũng có tư cách tham gia khảo thí, cùng hai mươi tư người đứng đầu năm học tranh lấy một cái tên trong danh sách bảo vệ.

Nam Kiều tuy không hoạt bát, nhưng thành tích chuyên ngành lại rất tốt. Cho nên, sau ba ngày khảo thí xét tuyển, cô thuận lợi được thông qua.

Trong điện thoại, mẹ cô giống như thiếu nữ xốc nổi, ngạc nhiên kêu lên:

"Con học tới nghiên cứu sinh rồi? Nam Kiều, con thật tuyệt vời!"

Cô ngượng ngùng cười, trong lòng ấm áp giống như rót lên chocolate nóng hổi.

Đầu dây bên kia, mẹ cô vẫn tiếp tục nói:

"Đã nghĩ sẽ học trường nào chưa? A, mẹ phải nói chú Dịch thay con hỏi thăm một chút, con muốn học cái gì? Gọi là CA, CAT gì đó sao? Máy tính hỗ trợ phiên dịch? Bắc Đại nghe nói rất tốt..."

Nam Kiều chưa kịp nói gì, mẹ cô đã bắt đầu sốt ruột thay cô.

Bắc Đại?

Rời khỏi nơi này?

Cô ngẩn người, bỗng nhiên nói:

"Mẹ, con vẫn chưa nghĩ ra. Thật sự con không nghĩ sẽ rời khỏi thành phố Bắc."

Mẹ cô lập tức khựng lại:

"Con, con không muốn ra ngoài học tập?"

"Con, chỉ là không muốn rời xa mẹ..." Cũng không muốn rời xa anh, rời xa nhà của họ.

"Cho nên, con muốn ở lại trường?"

"Con vẫn chưa nghĩ ra. Sau khi nghĩ kỹ rồi, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ." Nam Kiều vội vàng dập máy.

Cơ hội bảo vệ nghiên cứu là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt là đã giảm bớt đi nhiều bài thi phiền phức, một năm này có thể chuyên tâm tự mình làm chuyện mình muốn làm.

Chuyện xấu là đa số người bảo vệ nghiên cứu đều sẽ không ở lại trường, mà hi vọng trong giai đoạn nghiên cứu sinh có thể tiến xa hơn một bước.

Thế nhưng, Nam Kiều nghĩ đến việc nếu như mình thật sự đi nơi khác học, khác nào cũng bỏ lỡ cơ hội gặp lại Dịch Gia Ngôn một tháng một lần?

Danh sách bảo vệ nghiên cứu được công bố, những người có tên trên bảng đều vui mừng hớn hở, chỉ có mỗi mình Nam Kiều là phiền muộn.

Từ sau toà văn phòng đi ra, cô trở về phòng ngủ, lại nghe được từ trong cánh cửa khép hờ có người đang nói chuyện.

"Không phải nói xét tuyển tư cách bảo vệ nghiên cứu sẽ xét cả thành tích lẫn chức vụ cán bộ trong năm học sao? Bây giờ là chuyện gì chứ?"

Người đang nói là Chu Hi, cũng tham gia bảo vệ nghiên cứu, tiếc là cuối cùng không đậu.

"Đúng đó, Nam Kiều mặc dù thành tích rất tốt, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tham gia hoạt động gì. Đây là không hợp với điều kiện xét tuyển!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!