Chương 11: (Vô Đề)

Ánh mắt anh sáng như đuốc, từng chữ chuẩn xác.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Thứ ba, Dịch Gia Ngôn lại đi công tác. Thứ hai trước đó, Nam Kiều đuổi tài xế không cần đến trường đón mình, cô trốn học về nhà.

Nam Kiều hiếm khi trốn học, nhưng vì muốn được ở cạnh Dịch Gia Ngôn nhiều hơn, thế là nghĩa vô phản cố [1] chạy về.

Chỉ là, cô không nghĩ tới rằng lại có người đứng ở cổng trường đợi mình.

Nam Kiều! Có người chờ cô ở đoạn đường mỗi ngày về nhà, khi nhìn thấy cô còn nhếch miệng cười một tiếng.

Nam Kiều dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua.

Còn nhớ tôi không? Người kia cười xán lạn.

Rõ ràng là những ngày cuối thu rất lạnh, nhưng anh ta chỉ mặc một lớp quần áo.

Nam Kiều nhớ ra được, anh ta là học sinh của Học viện âm nhạc. Lần trước kỷ niệm thành lập trường, hai bên học viện cùng nhau tổ chức tiết mục, anh ta rất phối hợp với cô chuẩn bị.

Hình như tên là...

Dư Thành Đông?

Em còn nhớ rõ? Dư Thành Đông cười lên, đi đến trước mặt Nam Kiều, tự nhiên đưa tay muốn xoa đầu cô.

Nam Kiều lùi lại hai bước, kịp thời tránh đi.

Có chuyện gì không?

Bàn tay của anh ta dừng lại trong không trung, sau đó, Dư Thành Đông bình thản hai tay đút vào túi quần:

"Muốn mời em ăn một bữa cơm."

"Tại sao lại muốn mời tôi ăn cơm?"

"Hoạt động lần trước thành công cũng nhờ có em. Cho nên, thân là Hội trưởng Hội học sinh của Học viện âm nhạc, anh muốn mời em một bữa, xem như cảm ơn."

Anh ta nhún nhún vai.

Ánh mắt kia có chút nóng, Nam Kiều nhìn ra được, vì vậy, cô chỉ cười cười:

"Không phải công lao của tôi, Học viện của anh cũng rất cố gắng, không cần phải khách sáo như vậy."

Nam Kiều có chút gấp gáp, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chỉ mong có thể chạy nhanh về nhà. Cô muốn biết anh định dẫn cô đi xem bộ phim gì?

Dư Thành Đông không muốn để cô đi, một mực ngăn lại muốn mời cô ăn cơm:

"Đừng không nể mặt như vậy nha? Tôi chờ em lâu như vậy, cũng không biết bao giờ em mới tan học. Rốt cuộc cũng chờ được, vậy mà cơ hội mời em một bữa cơm cũng không cho sao?"

Nam Kiều liên tục từ chối, Dư Thành Đông không đạt được mục đích cũng không bỏ cuộc, nhất quyết không chịu nhượng bộ.

"Anh bị cái gì vậy hả?"

Cô gấp gáp, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Không nghĩ tới Dư Thành Đông bỗng nhiên đuổi theo, bắt lấy tay cô, làm Nam Kiều sợ hãi rụt tay lại, liên tục trốn tránh:

Anh định làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!