Chương 1: (Vô Đề)

Có tôi ở đây, Nam Kiều. Tôi sẽ không chán ghét em.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Cuối tháng ba, thị trấn Ngô hoa cỏ dần đậm sắc, ngày bắt đầu ấm hơn.

Tan học, ngoài cổng trường từng dòng người ra về. Nam Kiều cầm một cái ô màu xanh, trông rất bắt mắt.

Thẩm Thiến bực bội lay cái đầu ngốc kia,

"Mình nói cậu chứ, bây giờ mới là mùa xuân mà cậu đã sợ mặt trời chói. Đợi đến mùa hè biết phải làm sao?"

Nam Kiều híp mắt nhìn ánh mặt trời ấm áp, nói:

"Cậu cũng biết da của mình mà, phơi nắng một chút cũng sẽ nổi ban."

"Nổi làm sao vậy? Mình từng khó chịu khi bị thuỷ đậu, còn cậu..."

Lời còn chưa dứt, vừa vặn lớp trưởng từ phía sau đi tới, nghe vậy liền vui mừng nói:

"Là nổi ban sao? Nhưng Nam Kiều à, cậu vẫn là thiếu phơi nắng, không chừng năm nay lại trở thành thiếu nữ tàn nhang đó."

Thẩm Thiến bay lên đá vào mông cậu một cái, Nói cái gì đó?

Lớp trưởng bật cười ôm nước ngọt chạy đi.

Nam Kiều không lên tiếng.

Từ nhỏ, da của cô đã rất mẫn cảm, phơi nắng nhiều một chút liền phát ban, nếu gãi thì sẽ nổi đỏ, hơn nửa ngày cũng không hết.

Đáng sợ nhất là, nếu không may té ngã, vảy ban bị xây xước sẽ để lại sẹo vĩnh viễn về sau.

Cô không tự nhiên sờ lên tóc mái của mình, cẩn thận vuốt nó lại chỉnh tề.

Trong lòng cô không quá cao hứng, ánh mắt trùng hợp nhìn thấy một người đứng trước quán trà sữa bên cạnh, cả người lúc này lại nhảy cẫng lên.

Thẩm Thiến cười như không cười, nói:

"Này, tình lang đang chờ cậu, mình không làm kỳ đà nữa."

"Nói hươu nói vượn cái gì?" Nam Kiều đẩy cô nàng một cái, sắc mặt phút chốc đỏ lên.

Thẩm Thiến cười trộm: Vậy mình đi trước.

Nam Kiều vẫy tay tạm biệt cô nàng.

Người đứng trước quán trà sữa là một thiếu niên hơn Nam Kiều vài tuổi, nhưng hắn không mặc đồng phục áo trắng quần xanh như bạn cùng lứa khác.

Tay hắn vân vê một điếu thuốc đã đốt gần hết, mái tóc rũ xuống che khuất tầm mắt.

Đám học sinh đối với hắn có chút kiêng kị, bởi vì nhìn qua một cái liền biết hắn là kiểu

"thiếu niên bất lương", nhưng vẫn có không ít nữ sinh vụng trộm liếc nhìn.

Thấy Nam Kiều đi tới, hắn đem thuốc lá ném xuống đất, giẫm nát.

Nam Kiều nhịn không được quở trách:

"Không được vứt rác bừa bãi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!