Chương 8: (Vô Đề)

Những người khác cũng xen vào nói.

"Điều này không thể trách Tình Tình, chị còn chưa thấy mặt mũi Trần doanh trưởng, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV."

"Đúng rồi, Lâm Hàm San còn có mặt mũi nói Tình Tình, không phải con bé cũng hận không thể dán lên người cậu ta à."

Mẹ tôi thở dài.

"Ôi, trong nhà Hàm San có điều kiện, công ty lớn như vậy, vùng này không có ai có điều kiện tốt hơn con bé. Trần doanh trưởng còn chướng mắt con bé, sao có thế thích Tình Tình nhà chúng ta?"

"Nhìn chằm chằm người ta rồi chạy tới thẳng doanh trại, lát nữa lại bị đuổi ra ngoài, nghĩ thôi đã thấy mất mặt."

Bọn họ càng nói càng quá đáng, tôi xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

Mẹ...

Mẹ tôi quay đầu nhìn tôi, nhảy lên cao ba thước.

Ôi, Tình Tình, con

"Ôi, Trần doanh trưởng cũng tới, mời Trần doanh trưởng ngồi, làm phiến anh phải tự mình đưa Tình Tình về nhà."

Dì cũng đầy vẻ xấu hổ đứng bên cạnh sắp xếp chỗ ngồi, mẹ tôi nhìn Trần Hoài, hai mắt sáng lên, rồi như nhớ ra điều gì đó, lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái.

13

"Trần doanh trưởng, thật là ngại quá, làm phiền cậu lại phải chạy một chuyến."

Mẹ tôi ngượng ngùng bước tới trước mặt Trần Hoài.

"Tình Tình nhà chúng tôi bình thường không như vậy, con bé là người rất tốt, còn là giảng viên đại học nữa. Là dạy ở trường thành phố sát đây, Trần doanh trưởng đã nghe qua chưa?"

Trần Hoài gật đầu, mọi người nhìn tôi và anh nắm c.h.ặ. t t.a. y nhau.

Thật sự rất tốt.

Mọi người trợn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chúng tôi nắm tay nhau.

"Mẹ, vừa rồi quên giới thiệu, anh ấy là Trần Hoài, bạn trai của con."

Mẹ tôi há hốc miệng.

"Bạn trai? Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"

Trần Hoài: Một...

Một năm!

Tôi lập tức cắt ngang lời anh, nắm c.h.ặ. t t.a. y anh. Nếu mà nói một tháng, mẹ tôi sẽ lại lăn qua lộn lại hỏi không ngừng, rất phiền phức.

Mọi chuyện sau đó không liên quan đến tôi, Trần Hoài bị dì kéo ngồi xuống, cô bảy dì tám nhiệt tình vây quanh anh hỏi đông hỏi tây. Trần Hoài rất dễ tính, miệng luôn nở nụ cười, hỏi gì đáp nấy.

"Bố mẹ đều là quân nhân à? Là người địa phương ở thành phố Hạ sao?"

Mẹ tôi nhìn Trần Hoài từ trên xuống dưới, cười đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Trên đường về, tôi lái xe, mẹ tôi ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.

"Ôi, mẹ có thể đừng cười nữa được không? Cười đến mức con nổi da gà cả lên cả rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!