Chương 7: (Vô Đề)

Trần Hoài đến trước mặt tôi, dang hai tay chống lên bàn, ôm tôi vào khuỷu tay anh.

"Có chứ, sau khi kết hôn, có thể ở một căn hộ hai phòng một sảnh tiêu chuẩn."

Tôi bị anh ôm ngồi trên bàn học, ngẩng đầu nhìn Trần Hoài, trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ cơ thể của anh tỏa ra sức nóng, không khí xung quanh đều là hơi thở của anh.

Một loại hương thơm nhẹ nhàng hòa quyện với ánh mặt trời, khô nóng, khiến lòng người phải xao xuyến.

Tôi thấy yết hầu của Trần Hoài di chuyển lên xuống, đôi mắt phượng thon dài chăm chú nhìn tôi, ánh mắt chuyển động đầy ý nghĩa.

"Muốn cải thiện điều kiện nhà ở của anh sao?"

Giọng nói trầm ấm, âm cuối phát ra như có từ tính, mang theo một tia cám dỗ, khiến tôi như bị cuốn vào và mất hết lý trí.

11

Trái tim tôi đập loạn xạ, không tự chủ được mà duỗi tay đẩy Trần Hoài một cái.

Trần Hoài thuận thế nắm tay tôi đặt trước ngực, cúi đầu áp sát vào tôi, mũi anh gần như chạm vào chóp mũi tôi.

"Ngày hôm qua không biết người nào cứ như muốn chui vào màn hình, không phải là muốn nhìn thấy cơ bụng sao?"

Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, hận không thể bịt miệng Trần Hoài lại.

"Anh nói bậy, em... em không muốn nhìn."

Trần Hoài khẽ cười, lồng n.g.ự. c rung động, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, gióng như sóng gợn vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.

"Xin mời lãnh đạo thị sát..."

Anh vừa nói, vừa nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, rồi từ n.g.ự. c anh lần xuống dưới, dừng lại ở bụng nhỏ, nơi vô cùng cứng rắn.

Cảm nhận được lòng bàn tay mình trên cơ bắp rõ ràng cứng rắn, cả người tôi tê rần.

Ai có thể chịu nổi chứ, các chị em ơi!

Tôi giống như bị mê hoặc, nhìn Trần Hoài ở gần trong gang tấc, không tự chủ được mà đưa tay lên kéo cổ anh.

Không rõ là ai trước chủ động, đôi môi chạm nhau trong chớp mắt, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi chỉ cảm thấy bên trong Trần Hoài giống như có một ngọn núi lửa đang kìm nén lâu ngày, muốn thiêu đốt tôi thành tro bụi. Chỉ cần ôm anh thôi, tôi đã cảm nhận được cơ bắp anh căng cứng, dường như đang run rẩy vì khao khát.

Một lần không thể quay lại.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc có ai đó đang soi mói chúng tôi bằng kính lúp, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Trần Hoài vùi đầu vào cổ tôi thở dốc, giọng nói đầy áy náy.

"Xin lỗi, Hạ Tình, làm em sợ rồi sao?"

"Không... không có gì."

Chúng tôi im lặng ôm nhau, tôi tựa đầu lên cằm anh, nhìn không gian đơn sơ xung quanh, đột nhiên cảm thấy một cơn xúc động mãnh liệt.

Chúng tôi mới chỉ quen biết chưa đầy một tháng, đây là lần thứ ba gặp mặt nhưng tôi lại cảm thấy nếu kết hôn cũng không tồi.

Kết hôn, liệu Trần Hoài có thể làm tốt không?

Ôi không, phải bình tĩnh lại, sao mình lại có thể đắm chìm trong tình cảm như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!