Chương 5: (Vô Đề)

"Nói bậy bạ gì vậy, chị dâu, chị khỏe không?"

"Chào các cậu, xin hỏi Trần Hoài ở đâu?"

Tôi chào hỏi bọn họ, hai người vui vẻ đồng loạt vẫy tay, rồi video bắt đầu xoay góc độ, một lát sau hình ảnh dừng lại.

Trong video, xuất hiện một chiếc xe thiết giáp lớn, một người đàn ông mặc quần dài màu quân đội, đi ủng, vai trần lau bánh xích, cao lớn uy mãnh, kiên cố không gì phá nổi.

Tôi thề là đang miêu tả chiếc xe tăng.

Da thịt phơi nắng như màu đồng cổ, lưng thẳng, hai bên cơ bắp phồng lên, xương sống có độ cong nhẹ, giống như hình cung hoàn mỹ.

Đặc biệt là phần eo, từ trong thu lại, sau đó là mông...

Ôi, không được không được.

"Hai thằng nhóc các câu, làm việc giống như vậy có lệ, có thấy không, cứ như vậy mà lau..."

Trần Hoài từ bên kia đi tới, cơ bụng tám múi xuất hiện trên màn hình.

"Đang xem cái gì? Ngứa da còn dám xem di động của anh, này, đứng lại!"

Một lát sau, khuôn mặt Trần Hoài xuất hiện trong video, gương mặt ửng đỏ, biểu cảm có chút không được tự nhiên.

Hạ Tình.

Tôi càng không tự nhiên, khuôn mặt đỏ bừng gật đầu.

"À, em vừa gửi WeChat cho anh mà không thấy hồi âm, mới gọi video."

Tôi vừa nói vừa cố gắng nhìn xuống, ý đồ xuyên thấu qua màn hình mỏng, để xem rõ phần thân trên để trần của Trần Hoài.

Nhìn một lát, tôi không tự giác mà nâng cằm lên, miệng nhấp thành một đường thẳng.

Cơ bụng đẹp không?

Đẹp!

Vừa dứt lời, tiếng cười trong trẻo của Trần Hoài vang lên, khuôn mặt tôi đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.

"Lần sau đến, cho em xem trực tiếp."

Không đợi tôi nói chuyện, Trần Hoài đã cúp video. Tôi ném điện thoại ra che mặt lại, phát ra tiếng thét chói tai.

Ôi, dáng người hoàn mỹ như vậy, tha thứ cho anh không trả lời WeChat của tôi.

8

Mười sáu tháng tám, là ngày khai cá.

Đã trải qua ba tháng dài đằng đẵng không đi câu cá, từ sáng sớm mẹ tôi đã phấn khởi đi lại trong phòng khách.

"Tình Tình, đi cùng mẹ tới thôn Hoa Trúc nhé, dì họ của con làm dâu ở Hoa Trúc, hôm nay có thể đuổi kịp đợt sóng đầu tiên trở về thuyền đánh cá, chúng ta đến nhà dì ấy ăn cơm!"

Tôi lắc đầu.

Con không đi.

Phiền phức nhất là thăm họ hàng, đợi đã, thôn Hoa Trúc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!