16
Tôi hét lên một tiếng, kéo Lâm Hàm San quay đầu chạy.
Nhưng căn bản không kịp, phía sau có người đuổi theo, trực tiếp nắm lấy tóc tôi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng trong thời bình lại trải qua một chuyện đáng sợ như vậy.
Chúng tôi bị bắt cóc.
Những kẻ bắt cóc là một đám nhập cư trái phép, không ngừng xâm nhập vào nơi này, hình như còn buôn lậu ma túy. Trước đây tôi chỉ thấy những cảnh này trong phim, mỗi khi đến lúc nguy hiểm, nam chính sẽ từ trên trời giáng xuống, dễ dàng cứu được nữ chính.
Đáng tiếc, tôi lại không đợi được anh hùng của mình.
Gần đó có một hòn đảo hoang vu, rất nhỏ, vào thời điểm thủy triều lên sẽ ngập gần hết, chỉ còn lại một căn nhà rách nát ở giữa. Không biết đây là nhà của ngư dân nào, bên trong bừa bộn, đầy đầu lọc thuốc và vỏ đồ uống.
Bọn bắt cóc chỉ tay vào bọn tôi.
"Ai họ Lâm, gọi điện cho bố của cô ngay, bảo ông ta chuẩn bị 500 vạn tiền mặt."
Hóa ra là nhằm vào Lâm Hàm San, tôi cười khổ, thật là xui xẻo.
Quả nhiên, sắc mặt Lâm Hàm San thay đổi ngay lập tức.
Cô ấy hét lên một tiếng Á chói tai, hất cằm lên, hùng hổ nhìn chằm chằm bọn bắt cóc.
"500 vạn, mẹ nó, anh đang sỉ nhục ai vậy?"
"Tôi chỉ đáng giá từng ấy tiền thôi sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tôi còn có thể sống ở thành phố Hạ sao?"
Bọn bắt cóc nhìn nhau, trong số đó có một tên dẫn đầu nheo mắt đánh giá Lâm Hàm San.
"Vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"
"8000 vạn, thiếu một phân anh cứ c.h.ặ. t đ.ầ. u tôi đi."
Lâm Hàm San kiêu ngạo hất cằm lên.
"Đem điện thoại lại đây, tôi sẽ gọi cho bố tôi."
Bọn bắt cóc bị Lâm Hàm San làm cho bất ngờ, một vài người đi ra ngoài cửa nói chuyện nhỏ với nhau. Thật ra, thái độ của bọn bắt cóc đối với chúng tôi đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Đặc biệt là tên dẫn đầu, còn cầm hai bình nước cho chúng tôi uống.
"Đại tiểu thư, cô biết 8000 vạn tiền mặt nặng bao nhiêu không? 920 kg! Có thể khiến cả căn nhà này đầy ắp, đừng để tôi phải làm chuyện này. Đợi lát nữa bọn họ tới, cô đổi lại thành 800 vạn, có nghe thấy không?"
Người trẻ tuổi đó hạ thấp giọng, mái tóc dày che khuất mắt, không nhìn rõ biểu cảm nhưng giọng điệu rất bất đắc dĩ.
Lâm Hàm San cứng đầu nhấc cằm lên.
"Tôi không đổi, lần đầu tiên tôi bị bắt cóc, tuyệt đối không thể thiếu con số này, thiếu một xu cũng không được."
Hai người bàn luận qua lại, sự việc càng ngày càng không rõ ràng trong mắt tôi.
17
Tôi cảm giác việc Lâm Hàm San đòi 8000 vạn làm rối kế hoạch của bọn bắt cóc. Ba người bọn họ đã cãi nhau ở bên ngoài, khuôn mặt của người dẫn đầu cũng ngày càng tối tăm.
Cuối cùng, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, khi hai người còn lại ngủ say, người trẻ tuổi đó đánh thức tôi và Lâm Hàm San.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!