Chương 70: Đêm Nay Thị Tẩm

Đàm Lê quay lại khách sạn, dùng điều khiển từ xa kéo màn qua che kín ánh sáng, chờ đến khi trong phong là một mảnh tối tăm như màn đêm, cô thay áo ngủ rồi chui vào trong cái giường mềm mại trống vắng.

Có thể là ly cà phê kia không có tác dụng, hoặc có chăng là vì tối qua ngủ không được tốt, ý thức Đàm Lê thanh tỉnh không được bao lâu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ rồi.

Cảm giác mê man.

Điện thoại trên đầu giường rung lên túm Đàm Lê ra khỏi giấc mộng, Đàm Lê mở bừng hai mắt. Trước mắt cô là một mảnh tối đen như mực, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, không gian không một tia sáng này khiến cho ý thức của Đàm Lê mơ hồ, tựa như không thể nhớ ra được là mình đang ở đâu, đang mấy giờ rồi.

Cũng may không bao lâu sau, lý trí của cô cũng quay về với đại não.

Tay Đàm Lê lần mò sờ qua bên cạnh gối đầu, vớ được cái điện thoại đang không ngừng rung.

Căn phòng u tối đột ngột phát sáng làm chói lóe lên làm mắt không thích nghi nổi, ánh mắt Đàm Lê bị ánh sáng đâm vào, không thể nhìn được tên hiển thị trên màn hình, nên chỉ có thể quen tay nhận cuộc gọi.

"A lô?" Đàm Lê đặt di động luồn vào mái tóc dài để bên tai, mi tâm nhăn chặt lại rốt cuộc cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Hình như đầu bên kia khá bất ngờ, im lặng một lát mới hỏi: "Con đang ngủ à?"

Đàm Lê khựng người.

Ánh mắt bấy giờ cũng miễn cưỡng có thể thích ứng được với ánh sáng ở cường độ cao, cô hạ điện thoại xuống nhìn, quả nhiên không phải ảo giác.

Chán ghét, buồn bực và khó chịu đan xen nhảy lên cùng lúc, Đàm Lê từ từ hòa hoãn giọng điệu, mới để điện thoại lên: "Ngài Đàm có chuyện gì không?"

Đàm Văn Khiêm trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Sinh nhật vui vẻ nhé con gái."

"……..!"

Ánh mắt Đàm Lê run lên.

Vài giây sau cô liền xốc chăn lên, xoa mái tóc dài rối tung đang xõa trên áo ngủ, cười khẽ ngồi dậy. Nụ cười kia vươn chút lạnh nhạt bạc bẽo và chê cười.

"Không dám nhận đâu, cảm ơn ngài đã không nhớ nhầm sinh nhật con, con thật sự được chiều mà sợ hãi đó—

-ngài còn chuyện gì khác nữa không? Không có gì thì con cần phải đi uống nước cho đỡ sợ nữa."

Đàm Văn Khiêm thở dài: "Không lẽ con muốn mãi mãi dùng cách này để nói chuyện với ba sao?"

Đàm Lê: "Ngài có thể lựa chọn không nói, không nghe mà."

Đàm Văn Khiêm trầm mặc.

Đàm Lê nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, đồng tử co rút mãnh liệt—

-thật sự cô đã ngủ trong cơn hoảng loạn đến tận tối, không biết là cái ly cà phê mà cô gọi kia có phải đã bỏ thuốc ngủ vào không nữa.

Nghĩ đến kết quả trận đấu đã có rồi, tim Đàm Lê bỗng chốc đập thình thịch, cô siết chặt điện thoại: "Ngài còn chuyện gì nữa không? Không có thì con cúp trước."

"Khoan," Đàm Văn Khiêm gọi cô lại, "Hiện tại ba đang ở trường của con."

"Con không ở trường." Đàm Lê đáp mà không hề nghĩ ngợi.

"Ba biết. Con đang ở cùng với Tần Ẩn đến thành phố T, đúng không?"

"…Ba điều tra con?"

Động tác xuống giường của Đàm Lê dừng lại, cô lạnh lùng nhăn mày.

Đàm Văn Khiêm: "Là chú Tần của con nói cho ba biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!