Chương 42: (Vô Đề)

Đàm Lê thất thần trong câu thỏ thẻ mê người kia thật lâu. Cho đến khi tiết trời bỗng chuyển sang mưa bụi, gió đêm đập vào mặt.

Đàm Lê mới chợt tỉnh lại.

Nét yếu đuối trong đôi mắt đen nhánh của cô gái nhạt đi, mưa bụi gọi cô tỉnh lại, còn cả gương mặt tươi cười phóng túng ngày thường cũng quay về.

"….. Nghe cứ như, thể nào tôi cũng thắng vậy?"

Tần Ẩn nhìn cô chăm chú, ánh mắt hờ hững, tròng đen như cất dấu vô số mãnh liệt: "Ừm, vậy nên em có muốn đánh cược không?"

"Tôi không tin nhất là có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Nhìn càng mê người, thì càng là cái bẫy rập." Đàm Lê nhếch cằm, đôi môi đỏ tươi cơ hồ như hôn lên cái cằm của người nọ, cô lười nhác cười tản mạn, "Anh nhìn rất mê người."

Đôi mắt Tần Ẩn thâm sâu, rồi anh rũ mi xuống, trong giọng nói là ý cười như có như không: "Vậy là đã bắt đầu đánh cược rồi, đúng chứ?"

Đàm Lê vô tội đáp: "Tôi đâu đã đồng ý đâu. Có điều…."

Âm thanh chưa dứt.

Tần Ẩn nhếch mắt lên, chờ khóe môi cô phát ra nửa câu nói còn lại. Sau đó, đôi môi đỏ mọng nọ gợn lên ý còi như trêu như đùa.

"Cái bẫy rập này còn chưa đủ để tôi cắn câu, thuyết phục tôi cũng làm không được, vậy tôi đây sao có thể tin tưởng trong hai tháng kế tiếp, anh có thể thỏa mãn mọi đòi hỏi của tôi?"

Logic này hiển nhiên là cái lập luận vớ vẩn, nhưng Tần Ẩn không phản bác, anh chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Vậy tôi đây cần phải làm gì."

Đàm Lê: "Ơ, bây giờ anh đang muốn đáp án từ giám khảo đó ư?"

"Không thể sao."

"Đương nhiên là không thể." Đàm Lê cười, "Nhưng giám khảo có thể nhắc nhở—

-anh chỉ cần nghĩ ra một cái điều kiện mà tôi khó có thể từ chối, vậy là được rồi"

"………"

Lời khó xử này thẳng thắn và không hề che giấu chút nào.

Lòng tự tin của Đàm Lê vững như bàn thạch, ngoại trừ cái lời cá cược hấp dẫn kia, cô không cảm thấy có cái điều kiện nào đủ để làm cho cô "khó có thể từ chối" được.

Cô đúng là muốn để anh biết khó mà lui. Đấy mới là kết quả tốt nhất cho cả hai người bọn họ.

Mưa bụi cùng dần tinh mịn hơn, Tần Ẩn trầm mặc thật lâu, chầm chậm lùi về sau một bước.

Anh đi đến bên cửa xe trước cửa hiên

Đàm Lê thành công bèn cười: "Như vậy đã từ bỏ rồi à, anh trai nhỏ?"

Tần Ẩn nhìn chiếc xe lễ tân gọi đến, anh xoay người lại: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

"…Cái gì cơ?" Đàm Lê bị anh chuyển sang đề tài mới này làm cho ngẩn ngơ.

"Bây giờ là, 10:37 tối." Tần Ẩn nhìn đồng hồ, khoanh tay, đôi mắt đen nhánh kia đạm nhiên và bình tĩnh nhìn cô, "Chờ đưa em về trường, khi tôi về nhà thì chắc hẳn cũng đã qua 12 giờ."

Trong lòng Đàm Lê mơ hồ dự cảm được: "Vậy nên?"

"Bánh kem ở nhà đã bị mẹ quăng đi rồi, sẽ không ai chờ tôi về nhà nữa," Tần Ẩn bình tĩnh kể, tựa như đang nói về một chuyện không liên quan đến chính mình vậy, "Sinh nhật tôi 20, lại là một mình ngồi ở ghế sau xe taxi, băng qua đường phố vắng vẻ, rồi nhìn đèn đường tắt dần."

"….."

Không khí yên lặng, cho đến khi chiếc xe màu đen chạy đến đậu trước mặt hai người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!