Đêm lạnh như nước.
Đàm Lê đứng trước cửa hiên của nhà hàng sinh thái, hơi cúi đầu, chân mang giày thể thao trắng nhàm chán di di trên gạch đất.
Những ngọn cỏ mọc ngoài vỉa, bị gió thu phớt qua lung lay, lại thêm mũi chân Đàm Lê đùa giỡn nên chốc lát ngoẹo trái, lát lại rụng sang phải.
"Thưa cô, cô có yêu cầu gì sao?"
"Ơ?" Đàm Lê theo giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy một anh giai bận đồng phục bảo vệ đi đến, cách cô chừng hai mét thì dừng lại.
Bảo vệ nhìn thấy vẻ ngoài của cô gái, thì nụ cười càng thêm chân thành.
"Tôi thấy cô đứng đây cũng cũng gần cả tiếng rồi, có cần tôi giúp cô gọi một chiếc xe thuê không?"
"Không cần."
"Vậy cô……"
"Tôi đang đợi người ấy mà."
Đàm Lê xoay người, mũi chân di vòng, tay cô đưa lên chỉ về hướng một chiếc xe hơi tuyệt mỹ đậu bên kia.
Cửa xe sau được mở ra, một bóng người cao gầy đứng bên cạnh cửa, rũ mắt tựa như đang nói chuyện với ai đấy bên trong xe.
Ánh mắt bảo vệ nhìn chiếc xe hơi kia cứng đờ một hồi lâu: Dòng xe Porsche Panamera Turbo, nhìn là biết phiên bản giới hạn, giá thấp nhất cũng phải hơn 200 vạn tệ(*).
(*) ~ 7 tỷ VND
Anh ta ngượng ngùng dời mắt đi, ngữ điệu cũng trở nên cẩn trọng hơn: "Hóa ra cô đi cùng với các vị khách quý bên đấy. Làm phiền cô rồi ạ."
Đàm Lê quay lại chớp chớp mắt, tựa như nhìn thấu người này: "Nói cho anh biết một bí mật này."
"Vâng?"
"Thật ra cái người đứng bên cạnh xe kia là bạn trai tôi, trong xe là mẹ của anh ấy. Nhưng mà tôi không giống như bọn họ, nhà tôi nghèo lắm."
"Ôi, này…" Ánh mắt bảo vệ tỏ vẻ không tin tưởng khi nhìn xuống mái đầu trắng bạch của Đàm Lê. Cùng với cái logo tam giác bắt mắt.
Đàm Lê vô tình thu chân về, nhe răng cười: "Đây là của bạn trai tặng cho tôi."
"Vậy thì cô thật may mắn," Đáy lòng bảo vệ cảm khái, "Sao có thể quen được…. một người bạn trai ưu tú như thế?"
Đàm Lê cũng rất thật lòng suy nghĩ: "Có thể là vì tôi đẹp chăng."
Bảo vệ: "?"
Cô nhìn bảo vệ cười, hai con ngươi long lanh như nhiễm màu ánh trăng: "Thế nào, anh không tin sao?"
Ánh trăng lay động vụt qua mặt hồ.
Làn da trắng nõn của bảo vệ đỏ ửng lên: "Tin, tin chứ."
"….."
OPS.
Đàm Lê cười tươi hơn.
Có vẻ như vì trêu ghẹo…người lãnh cảm lâu rồi, theo thói quen cứ nghĩ năng lực phòng ngự đều như cấp bậc của người lãnh cảm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!