Chương 4: Tuyệt phẩm nhân gian

Hôm báo danh ở đại học F, trên sân trường mỗi một góc đều đông nghẹt người. Trong ký túc xá được sắp theo kiểu trên là giường dưới là bàn, một phòng bốn tân sinh viên vốn rất trống trải cũng đã được lấp đầy.

Đàm Lê là người đầu tiên vào ký túc xá sớm nhất—

-trước cả một tháng, tất cả đồ dùng đều đã được thu dọn từ sớm rồi.

Vì không muốn làm chậm trễ ba nữ sinh và phụ huynh của họ hoàn thành sự nghiệp "xây dựng cơ bản", cô tự giác ra ngoài ban công đợi.

Ánh nắng vào trời tháng chín, ánh mặt trời nhè nhẹ dễ làm con người sinh ra lười biếng.

Đàm Lê mang một cái quần đùi trắng chữ T, dựa người vào ban công. Cánh tay trắng như tuyết khoanh trước ngực, cô cắn viên kẹo nén, khẽ ngửa đầu híp mắt nhìn những cành cây đang đón nắng bên ngoài cửa sổ.

Cửa kính bị kéo ra, mang theo âm thanh cọ xát rất nhỏ.

Đàm Lê quay đầu lại.

Một bác gái mang đồ khá bảo thủ và mộc mạc, vừa bước một bước đầu vào ban công liền dừng lại.

Bà ấy xấu hổ đối diện với Đàm Lê hai giây, không giấu được sự mất tự nhiên nhìn cái chậu rửa mặt mình đang cầm trên tay: "Bạn học, tôi vào một lát, tôi rửa chậu."

Đàm Lê đón nhận anh mắt "kính trọng nhưng không dám đến gần".

Cô chọt đầu lưỡi bên má, sau đó nở nụ cười: "Ngài cứ tự nhiên."

"…"

Tuy nói như vậy nhưng vị phụ huynh này vẫn rất câu nệ, bà chỉ hận không dán luôn vào mép tường mà di chuyển, sau khi để chậu lại thì việc đầu tiên là chạy ra ngoài.

Giây cuối cùng trước khi cửa phòng được đóng lại, Đàm Lê đã quay đi thì nghe thấy một âm thanh mơ hồ bên phía kia cánh cửa.

"Đại học F cũng có sinh viên như vậy à."

"Thật sự là…"

Đầu lưỡi đá qua viên kẹo, Đàm Lê vô cảm nhếch môi.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sao mà chói mắt quá.

Điện thoại rung lên.

Đàm Lê lấy từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Thịnh Nam".

Ngón tay click vào.

Để điện thoại bên tai, cô cúi đầu nhìn chăm chăm vào biểu tượng cao su hình tam giác trên đôi giày thể thao trắng của mình, Đàm Lê nhàn nhạt cười: "Alo?"

"Cậu đang ở đâu đấy." Không đợi cô nói đến câu thứ hai, tiếng nói của Thịnh Nam đã nhảy đến, "Tớ đã đến trường cậu rồi, tức tốc đến hộ giá!"

Đầu lưỡi đang cuốn lấy kẹo dừng lại: "Sao lại đột nhiên đến trường tớ?"

"Làm cái chi nữa, dù tớ không thi vào đây được thì cũng không cho phép đến thăm thú à?"

Đàm Lê cười cười, tựa tường đứng dậy: "Cho cái định vị, tớ đến đón cậu."

"…."

Đôi chân dài trắng trẻo đứng thẳng dậy, Đàm Lê cất điện thoại đi ra khỏi ban công.

Cô vừa kéo mở cửa, bên trong ký túc xá liền yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!